Vừa nói Trương Tú Linh vừa dùng đèn pin quẹt nhẹ một đường quanh quai hàm của Chu Tài, xong cô ta mở cửa xe bước ra ngoài, đầu không hề ngoảnh lại.
“Mẹ kiếp! con đàn bà lẳng lơ, xong việc tạo mà gặp lại cô ta, tao thề sẽ chơi cô ta tới chết.”
Chu Tài đập tay xuống tờ bản đồ.
“He he đại ca không chơi cô ta thì chơi con hàng trong hình, lần trước chúng ta chỉ được nhìn chứ không được động tay động chân, lần này đằng nào cũng giết cô ta, chi bằng anh cho chúng em chơi cho thỏa thích.” Mặt Choắt nhe hàm răng vàng xin ra cười khả ố.
.
“Giờ chúng ta làm gì tiếp theo?” Đầu Trọc trở lại việc chính.
“Mày nhập tọa độ vào xe, chúng ta lên đường, trước hết phải xem xét kỹ địa điểm sau đó sẽ quyết định phương án hành động.
Nên nhớ đây là cơ hội trở mình của chúng ta, bằng mọi giá cũng phải làm cho bằng được.”
Chu Tài đưa tọa độ cho Mặt Choắt.
Chiếc xe lại lặng lẽ lao đi trên đường.
Phía xa đường chân trời đã hửng lên một màu lam nhạt.
Một ngày mới trên sa mạc đã bắt đầu.
Sau khi ăn sáng xong, đoàn người bắt đầu tập trung lên xe, hôm nay sẽ là một ngày làm việc kéo dài từ sáng tới tối.
Phía khách sạn đã chuẩn bị một chiếc xe chuyên dụng chở đồ ăn trưa,đi theo bọn họ.
Trương Tú Anh nói với Nguyễn Anh mang thêm một thùng nước để ở cốp xe của bọn họ, ở sa mạc điều quan trọng nhất là nước uống.
Cẩn thận sẽ không bao giờ là thừa.
Nguyễn Anh vừa bế thùng nước lọc ra xe vừa càm ràm Trương Tú Anh.
“Sao càng ngày tôi càng có cảm giác cô giống hệt mẹ tôi thế nhỉ?