Trong lòng Trịnh Dục Tú dâng lên cảm giác chua xót, mắt bà đỏ hoe.
Lần đầu tiên bà bắt đầu cảm thấy phải tự vấn lại về các quyết định và suy nghĩ của mình chính là khi bà nhìn thấy ánh mắt đầy đau khổ xen lẫn cả sự tuyệt vọng trong đêm đó, khi anh cất giọng yếu ớt và bất lực nói với bà “Con yêu cô ấy”
Câu nói ấy như một quả bom nổ trong đầu bà, khiến mọi lý thuyết của bà từ trước tới nay bị lung lay.
Những đứa trẻ con nhà danh gia như Lăng Quốc Thiên, luôn được mặc định là những đứa trẻ may mắn sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Những bậc cha mẹ như Trịnh Dục Tú, Lăng Duệ luôn nghĩ rằng, họ yêu thương con bằng cách chăm sóc con bằng những thứ tốt nhất, tránh xa cuộc sống tầm thường, đi học ở những trường danh giá, chơi những môn thể thao, giải trí quý tộc, bạn bè cũng là giao du với những người cùng đẳng cấp, khi trưởng thành lấy một người vợ danh môn, thừa kế gia sản của gia đình.
Đó là họ đã làm tròn bổn phận, là đã tạo cho con một cuộc sống đầy đủ, hạnh phúc, hơn người.
Nhưng có lẽ điều những bậc cha mẹ như bà chưa bao giờ nghĩ tới, chưa từng đặt câu hỏi với Con dù chỉ một lần, họ ngồi lại nói chuyện với con như những người bạn rằng con có thật sự thích chơi golf không?
Hay họ mặc định con nhà quý tộc thì phải chơi môn thể thao quý tộc, họ đã bao giờ nhìn theo ánh mắt thèm thuồng của con khi nhìn thấy một đứa trẻ khác cùng trang lứa chạy chân trần trên nền đất, tha hồ trèo cây, tắm sông chưa?
Không ! bởi dưới con mắt của họ, họ cho rằng những đứa trẻ đó thật đáng thương, vì chúng chẳng thể đủ điều kiện mà chơi những thứ xa xỉ đắt tiền, nhưng họ quên mất nụ cười đang rạng rỡ trên môi và ánh mắt ngập tràn hạnh phúc của những đứa trẻ đó, điều mà ở con của chính bọn họ chưa bao giờ có.
Luôn chỉ là những nụ cười đúng chuẩn, những cái thưa gửi cứng nhắc.
Bà chợt nhận ra, con trai bà từ trước tới nay thật đáng thương biết bao.
Cộc! cộc!
Trịnh Dục Tú lắc đầu, lấy lại vẻ tươi cười thường ngày, bà đưa tay gõ gõ vào cánh cửa cạnh bà để phá tan sự im lặng của Lăng Quốc Thiên.
“Bác sỹ đã thao tác