Trịnh Dục Tú thấy vậy liền tiến lại sát cạnh Trương Tú Anh.
Bà đưa tay khẽ vuốt mấy sợi tóc chấm vào đám băng gạc trên đầu cô.
“Con cứ yên tâm dưỡng bệnh, mẹ và Quốc
Thiên sẽ luôn ở đây.
Thấy khó chịu chỗ nào thì nói với mẹ nhé.”
“Biết tin em bị nạn mẹ đã bay về ngay trong đêm để chăm sóc em.
Vậy nên em phải nghỉ ngơi thật tốt, mau chóng bình phục nhé” Lăng Quốc Thiên vẫn nắm tay Trương Tú Anh không rời.
Trương Tú Anh chớp chớp mắt gật đầu.
Cô không ngờ Trịnh Dục Tú lại bay ở tận nơi xa về đây để chăm sóc cho cô.
“Bệnh nhân mới tỉnh, cần nghỉ ngơi, tránh giao tiếp nhiều ảnh hưởng tới quá trình hồi phục, bây giờ đã tới giờ tiêm thuốc và nghỉ ngơi của bệnh nhân.
Đề nghị người nhà ra ngoài một chút để chúng tôi làm việc.”
Y tá đẩy xe thuốc đi tới.
Nói với Lăng Quốc Thiên và Trịnh Dục Tú.
“Anh và mẹ sang phòng bên cạnh, em tiêm thuốc một chút, lát nữa anh quay lại” Lăng quốc Thiên lưu luyến rời tay Trương Tú Anh, cùng Trịnh Dục Tú trở về căn phòng chờ lúc nãy.
Anh bước thật nhanh vào phòng chờ, nét mặt dịu dàng ấm áp lúc nãy đã biến mất, thay vào đó là gương mặt trầm tư.
Trịnh Dục Tú âm thầm theo dõi sự thay đổi tâm trạng thể hiện ra trên gương mặt của con trai.
Bà lặng lẽ ngồi xuống ghế chờ đợi anh mở lời.
Lăng Quốc Thiên cũng ngồi xuống sô pha đối diện với Trịnh Dục Tú.
Phải mất một lúc khá lâu, dường như để ổn định lại cảm xúc Lăng Quốc Thiên mới chậm rãi lên tiếng.
“Mẹ có nhớ hơn sáu năm trước, khi con vừa về nước chuẩn bị tiếp quản Lăng thị không?” Lăng Quốc Thiên mở đầu, giọng anh thật nhỏ, âm thanh trầm thấp vang lên giữa căn phòng vắng lặng.
“Mẹ nhớ.
Năm đó con mới hai mươi hai tuổi.” Trịnh Dục Tú bồi hồi nhớ lại tràng trai của bà sáu năm trước, so với anh bây giờ là hai người hoàn toàn khác hẳn.
“Năm đó, nhà