“Vậy là nó vì lo sợ Tú Anh chiếm mất người đàn ông mà nó nhắm tới nên mới làm ra chuyện động trời như vậy?”
Trưởng lão gia vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật này.
“Con e là vậy, cũng cảm ơn cô ta, vì cô ta chế Lăng Quốc Thiên con tàn phế mà đã giúp con lấy được Tú Anh”
Lăng Quốc Thiên lại khẽ siết tay Trương Tú Anh, trao cho cô ánh mắt nồng nàn.
“Chuyện này ông không thể để con chịu oan ức như vậy được, nhất định ông sẽ xử lý Trương Tú Linh.
Ba con có biết chuyện này không?”
Trưởng lão gia sực nhớ tới Trương Vân Sơn, không lẽ ông ta không quản con mình.
“Con nghĩ là ba có biết, trong quá trình điều tra một mặt con tìm người gây ra chuyện, mặt khác cho người tìm những chứng cứ có liên hệ giữa những người đó với Trương Tú Linh.
Nhưng có người đã xóa sạch những chứng cứ đó.
Con e, việc này ngoài khả năng của Trương Tú Linh, thậm chí cô ta còn chưa kịp nghĩ tới” Lăng Quốc Thiên nói thẳng ra.
“Hồ đồ! Sáu năm trước nó đẩy Tú Anh còn nhỏ dại ra khỏi nhà đã hồ đồ rồi, giờ đây lại làm ra những chuyện như thế này, xem ra ta không thể ở yên trên núi được rồi.
Sẵn đây, Tú Anh con có chuyện gì cần giải thích cho ông về chuyện xảy ra sáu năm trước không? Ông vẫn không tin là con làm ra những chuyện như vậy”.
Trưởng lão gia vô cùng tức giận, nói về Trương Vân Sơn, ông lại nhớ tới sự việc sáu năm trước, mặc dù sau khi nghe vú Từ kể lại ông cũng nhìn thấy những hình ảnh của Trương Tú Anh đầy trên mặt báo nhưng trong lòng ông vẫn lấn cấn.
Trương Tú Anh xưa nay không phải là người như vậy trong chuyện này