“Vào đây! Con còn đứng đó làm gì? Mau vào đây cho ta!” Giọng Trưởng lão gia khá lớn, mặc cho có vệ sỹ đứng ngoài đang ngạc nhiên ông không để cho Trương Vân Sơn chút mặt mũi nào.
“Ba! Sao ba lại ở đây? Còn cả Thịnh tổng nữa? Trương Vân Sơn lật đật bước nhanh vào trong.
Vừa hỏi Trưởng lão gia lại vừa quay sang Lăng Quốc Thiên.
Ông ta vẫn chưa biết anh là Lăng Quốc Thiên mà nghĩ anh là Thịnh Thiên Vỹ.
“Sao tôi lại không thể ở đây? Tôi không ở đây thì anh định khi nào cháu tôi chết mới báo với tôi một câu phải không?”
Trưởng lão gia tức giận quát lớn.
“Ba! Ý con không phải là vậy.
Tú Anh làm sao mà chết được.”
Trương Vân Sơn càng nói càng cuống, thái độ của ba ông thế này, chắc chắn.
chuyện không chỉ dừng lại ở việc ông ta không
báo cho ông về việc Trương Tú Anh bị thương.
E rằng sự việc đã đi xa hơn thế nhiều.
“Ông! Cẩn thận sức khỏe.
Có gì từ từ nói chuyện”
Lăng Quốc Thiên thấy Trưởng lão gia tức giận tới mức run cả người liền chạy tới đỡ ông ngồi lại trên ghế, đưa cho ông một cốc nước lạnh để ông uống cho hạ hỏa.
Sau đó anh quay sang trả lời câu hỏi của Trương Vân Sơn.
“Ba vợ, con chính là Lăng Quốc Thiên, Thịnh Thiên Vỹ và Lăng Quốc Thiên là một người.
Từ trước tới giờ con không hề bị tàn phế.” Lăng Quốc Thiên nói ngắn gọn, trước ánh mắt ngạc nhiên tới tột độ của Trương Vân Sơn.
Thế này thì Trương Tú Linh thực sự hết hi Vọng rồi.
Mọi việc cô ta làm hóa ra công cắc, chưa kể cô ta đắc tội với Lăng Quốc Thiên bao nhiêu lần, còn sỉ nhục Lăng Quốc Thiên là kẻ tàn phế, là tên que...!Càng nghĩ tới mọi chuyện xảy ra Trương Vân Sơn càng không thể bình tĩnh được.
“Làm sao...? Làm sao có thể lại không phải là người tàn phế?...” Trương Vân Sơn lắp bắp.
“Đúng là vậy đó ba, đây chính là chồng con Lăng Quốc Thiên” Trương Tú Anh nhìn thẳng vào gương mặt