“Cô ấy ở với Bùi Hạo Nhiên rồi.” Đường Duật đưa cô đến trước cổng tiểu khu, cuối cùng nói cho cô biết tình hình hiện tại của Chu Tiểu Duy, ý là không cần lo lắng cho Tiểu Chu.
Trần Tử Huyên đã ở ngoài cửa xe, nhìn khuôn mặt trắng nõn và điển trai của anh ta qua cửa kính xe, cũng như đôi mắt xanh đen, trong veo và sạch sẽ, như thể không che giấu bí mật nào.
Đường Duật dường như chưa bao giờ ngại ngùng trước sự dò xét của cô.
Chỉ cần cô muốn nhìn chằm chằm vào anh ta, anh ta sẽ không né tránh.
Sau ba phút giằng co: "Tôi về đây."
Cô nói một câu, quay người lại, đi vào bên trong tiểu khu.
Chiếc Bentley màu trắng vẫn cứ đậu ở đây cho đến khi cô chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt.
Mãi đến mười phút sau, đèn trong căn hộ 402 sáng lên, Đường Duật mới giật mình hoàn hồn, đôi mắt xanh lam khẽ cụp xuống, sau đó khởi động xe và rời đi.
Trần Tử Huyên không biết anh ta đang nghĩ gì, sau khi vội vã trở về căn hộ ma ám của mình, cô lập tức thay bộ váy dạ hội lệch vai màu xanh nước biển trên người.
Khi vừa rồi đi lên thang máy, mấy hộ gia đình nhìn thấy cô cũng dùng đôi mắt kỳ lạ mà đánh giá cô.
Dù sao, những người bình thường thực sự không đủ khả năng để mặc những bộ quần áo đắt tiền như vậy, song lại sống trong một tiểu khu bình thường thế này.
Trần Tử Huyên tức giận ném quần áo vào góc phòng tắm, thậm chí còn tiến lên đá hai cái, muốn trút giận: "Khó ưa!"
[Ăn mặc như thế này là để đi cùng một vị lãnh đạo cấp cao nào đó đến đây thuê phòng.]
Giọng nói của người đàn ông khốn nạn đó cứ lởn vởn trong tâm trí cô, cô không ngừng tự nhủ mình còn nhiều điều phải suy nghĩ, bao gồm Lucy, Mạc Cao, chủ nhiệm An...!Đúng vậy, cô muốn gặp con mình nhất, cô có thể kiên trì và chịu đựng bằng mọi giá.
Nếu Lucy không nói dối cô, nếu cô thực sự tìm thấy đứa trẻ, vậy thì...!tên khốn Nguyễn Chi Vũ đó, nếu anh còn không nhớ được cô, vậy cô cũng không cần anh nữa!
Đồ khốn!
Trần Tử Huyên lấy một túi rác lớn đóng gói chiếc váy đắt tiền này, như thể vừa nhìn thấy nó, cô đã nghĩ đến cái tên họ Nguyễn kia, trong lòng hừng hực lửa giận.
Bây giờ cô sẽ đi vứt nó, cho khuất mắt.
"Cô gái ở hộ 402 kia hơi kỳ quái..."
Hai bác gái vừa bước vào thang máy, đang trò chuyện rất vui vẻ.
"Ừ, tôi cũng cảm thấy như vậy.
Cô ta có vẻ không thích nói chuyện với mọi người.
Thím Trương, bà nói xem có phải cô ta là cái loại được đàn ông bao nuôi hay không..."
Trần Tử Huyên ngẩng đầu liếc mắt nhìn các bà với vẻ mặt vô cảm.
Kết quả người ta đang tán gẫu đến nỗi khí thế ngất trời, hoàn toàn không để ý đến cô.
"Haiz, mấy chuyện như thế này đừng có nói lung tung.
Vả lại, người ta làm gì, chúng ta không có quyền can thiệp."
"Cũng đúng, người xinh đẹp như vậy được đàn ông bao nuôi là điều rất có khả năng.
Chỉ là ngàn vạn lần đừng có dẫn mấy người đàn ông xa lạ trở về là tốt rồi, miễn khiến cho tiểu khu của chúng ta chướng khí mù mịt..."
Cô rất muốn lên tiếng làm sáng tỏ cho bản thân, song thang máy đúng lúc "đinh" một tiếng, mở ra.
Hai bác gái kia sóng vai bước ra ngoài, Trần Tử Huyên ngây mặt ra.
Cô cũng chẳng thể nào chạy đi túm người lạ lại.
Chỉ nghe thấy các bà vẫn buôn chuyện rôm rả như trước: “Hộ gia đình 502 mới lạ hơn nữa kìa."
Sau đó cửa thang máy đóng lại, trong không gian chật hẹp chỉ còn lại một mình Trần Tử Huyên.
Sự yên tĩnh đột ngột khiến không khí có hơi lạnh lẽo.
Hộ gia đình 502?
Trần Tử Huyên vốn đang tràn đầy tức giận, nhưng đột nhiên có điều chuyển hướng sự chú ý của cô.
Khi trở lại căn hộ của mình, cô dường như không còn tức giận đến thế nữa, thỉnh thoảng lại nhìn ra ban công nhỏ, theo lời đồn đại về ngôi nhà ma ám, người bình thường có thể trèo từ ban công số 502 xuống ban công của 402.
Cô đang đứng trên ban công, đêm nay tối đen, mặt trăng bị mây dày che khuất, trên bầu trời đen kịt chỉ có vài vì sao.
Trần Tử Huyên ngẩng đầu nhìn về phía ban công 502.
Nếu người bình thường cũng có thể leo xuống, điều đó có nghĩa là cô cũng có thể leo lên...
"Trần Tử Huyên đang làm cái quái gì vậy?"
Lúc này, tại địa điểm tổ chức tiệc chiêu đãi trên lầu bốn của khách sạn Qua Đăng, Chu Tiểu Duy mặc bộ váy đắt tiền đang lúng túng đứng ở một góc, nhìn những mỹ nam mỹ nữ trong hội trường nâng chén cười vui, trên mặt lộ vẻ bất lực.
"Cô Chu, tranh thủ ăn nhanh đi, tất cả đều là của cô."
Một bóng dáng tuấn tú tiến lại gần cô ấy, giọng nói tao nhã của Bùi Hạo Nhiên lộ vẻ trêu chọc, ngón tay chỉ vào khu đồ ăn ở bên trái hội trường.
Chu Tiểu Duy mặt không chút thay đổi nhìn anh ta: "Bây giờ tôi nào có tâm trạng ăn uống chứ."
"Không có tâm trạng ăn uống, vậy cô tới đây làm gì?"
Chu Tiểu Duy đen mặt, nhưng lại không có cách nào phản bác.
Đã nói là phải đến đây ăn uống điên cuồng, ai ngờ Trần Tử Huyên không có lương tâm kia lại cho cô ấy leo cây.
“Tôi vẫn nên đi thôi.” Cô ấy có chút bực bội, nơi xã giao thương mại như thế này không thích hợp với cô ấy.
Nhưng Bùi Hạo Nhiên không quá vui, anh ta nheo mắt lại và trách móc: "Cô Chu, cô cứ bỏ đi như thế này à?"
"Cô đã lợi dụng tôi, hiện tại cô không muốn chịu trách nhiệm với tôi ư!"
Thân hình cao lớn của anh ta tiến lên một bước về phía cô ấy, giữa hai người chỉ cách một cái nắm tay.
Anh ta cúi đầu nhìn thẳng vào cô ấy như thiêu đốt, Chu Tiểu Duy sững sờ, khuôn mặt gầy gò đã đỏ bừng.
“Anh, anh đừng nói nhảm.” Chu Tiểu Duy không tự chủ được mà nói năng lộn