Hắt xì.
Tối hôm qua Trần Tử Huyên lề mề cho đến tận mười hai giờ khuya mới ngủ.
Sáng sớm mặt trời vẫn chưa ló dạng, nhân viên của IP&G đã gọi điện thoại cho cô, dặn dò cô nhất định phải đến sân bay đúng giờ.
Hôm nay, cô và ba người mẫu còn lại phải gấp rút đến Hồng Kông để quay chụp.
Trần Tử Huyên cầm điện thoại mà ngẩn ra.
Cô thực sự đã ném việc này ra sau đầu rồi.
"Ồ."
Cô đáp lại một tiếng, thành thật đi đánh răng rửa mặt.
"Trần Tử Huyên, cậu bị cảm à?"
Coi như cô có chút lương tâm, trước khi rời đi vẫn nhớ gọi điện thoại cho Chu Tiểu Duy.
Có thể bởi vì giọng mũi của cô hơi nặng nề, ngược lại là Tiểu Chu quan tâm đến cô.
"Bây giờ tớ ngồi xe đến sân bay, hình như phải đi Hồng Kông ba ngày."
Trần Tử Huyên vừa ngồi vào trong taxi vừa gọi điện thoại vừa phàn nàn: "Con hàng Lê Hướng Bắc kia sợ tớ bị đuổi việc nên còn đặc biệt phái người gọi điện thoại đánh thức tớ từ sáng sớm nữa."
Bây giờ đầu óc cô vẫn còn hơi lơ mơ, nhưng sau khi nghĩ lại, nhân viên của IP&G hình như không phải do Lê Hướng Bắc quản lý, IP&G có dịch vụ gọi người ta thức dậy sao?
Cô lại hắt xì một cái, lấy khăn giấy bịt mũi, thế là chẳng buồn truy cứu chuyện này nữa.
"Trần Tử Huyên chết bầm kia, đã nói là phàm ăn tục uống rồi mà.
Có phải cậu biết Nguyễn Chi Vũ không đến tiệc tối cho nên cậu cũng chạy hay không? Đồ vô lương tâm cậu..." Chu Tiểu Duy ở đầu bên kia điện thoại đầy uất hận.
Nguyễn Chi Vũ cũng không đi dự tiệc tối?
Nghe thấy cái tên này, tâm trạng cô không được tốt cho lắm.
"Này, tối hôm qua cậu đi làm chuyện xấu xa gì vậy? Sao lại bị cảm? Cậu còn phải quay chụp thì có bị ảnh hưởng gì không?" Chu Tiểu Duy mềm lòng mà lo lắng cho cô.
"Tối hôm qua ở ban công bị gió lạnh thổi cả đêm..." Trần Tử Huyên nhớ đến những việc ngu ngốc mà cô đã làm đêm qua, giọng điệu trở nên trầm hơn: "Tớ nghi ngờ rằng 502 trên lầu là người mà tớ biết."
"Cái gì 502?"
“Không có gì đâu.” Biểu cảm Trần Tử Huyên phức tạp, không muốn tán gẫu đến chuyện này nữa.
"Đúng rồi, Đường Duật nói cho tớ biết, tối hôm qua cậu ở cùng với Bùi Hạo Nhiên.
Anh ta có đưa cậu về nhà không?"
Lần này đến lượt Chu Tiểu Duy không muốn nói chuyện, giọng điệu có chút cứng ngắc: "Có, bọn tớ về sớm lắm."
Hai cô đều mang những nỗi lòng riêng.
Trần Tử Huyên nói cô sắp đến sân bay rồi.
Tiểu Chu mang thuộc tính bà quản gia lại nhắc nhở cô phải chú ý hơn đến an toàn ở bên ngoài, sau đó cúp máy.
Thường thì Chu Tiểu Duy đến nhà họ Bùi đúng giờ vào lúc sáu giờ sáng, sau đó làm cu li nấu bữa sáng cho hai cha con họ Bùi, tiếp đó lại đi đánh thức một lớn một nhỏ, đưa đứa nhỏ đến trường, sau khi gấp rút trở về còn phải trông chừng đứa lớn ăn xong uống thuốc, lau nhà rửa chén, lại chuẩn bị bữa tối cho bọn họ, một ngày nói chung là như thế này, bình thường và đơn giản.
Nhưng hôm nay, khi Chu Tiểu Duy lái chiếc chaly bé nhỏ của mình đến cửa nhà họ Bùi, cô ấy phát hiện một chiếc xe thể thao Lamborghini màu đỏ của phụ nữ đang đậu ở cửa.
Hai chiếc xe đỗ cạnh nhau thật sự không đối lập cũng không cản trở nhau.
Chu Tiểu Duy xuống xe, liếc mắt nhìn chiếc xe thể thao mới bên cạnh, vô cùng ghen tị.
Trong đầu cô ấy đang nghĩ tới ai sẽ lái một chiếc xe thể thao như vậy.
Lấy chìa khóa mở cửa, còn chưa bước vào đại sảnh, cô ấy đã phát hiện hai cha con Bùi Hạo Nhiên hôm nay không cần cô ấy thét gọi mà đã rời giường rồi, quả là một kỳ tích.
“Có phải hôm nay có khách đến đây không?” Cô ấy sải bước vào nhà họ Bùi một cách rất tự nhiên.
"Ai là khách?"
Một bóng người từ sau ghế sô pha bước ra, Quan Lôi nhìn về phía cổng với vẻ không hài lòng.
Chu Tiểu Duy đứng yên ở cửa với vẻ mặt kinh ngạc.
“Cô, cô Quan.” Cô ấy trầm mặc một lúc rồi mới gọi.
Quan Lôi hiển nhiên rất không hài lòng với cái xưng hô này của cô ấy, cằm nhếch lên có chút kiêu ngạo, trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha ở trung tâm phòng khách, với phong thái uy nghiêm của một nữ chủ nhân.
"Nếu đã là bảo mẫu trong nhà, vậy cô còn đứng ngây người ở đó làm cái gì, còn không mau đi làm bữa sáng đi!"
Quan Lôi nói năng rất mạnh miệng.
Chu Tiểu Duy không dám tranh luận với cô ta, cũng cảm thấy mình không có tư cách tranh luận với cô ta nên gật đầu rồi đi vào phòng bếp.
Bùi Hạo Nhiên và Bùi Ức đều đang ở trong phòng khách, cả hai đều quan sát nhưng không nói gì.
Trên mặt Chu Tiểu Duy không có biểu cảm gì, vẫn thuần thục nấu cháo, xào rau như thường lệ, bỗng nhiên đánh rơi một cái đĩa, làm loảng xoảng một tiếng.
Âm thanh rất đột ngột trong căn phòng có bầu không khí quỷ dị này.
Trong lòng cô ấy lo lắng, lập tức ngồi xổm xuống dọn dẹp các mảnh vỡ, không ngờ ngón tay lại bị mảnh vỡ làm xước một vết.
"Tại sao lại mời một người như vậy làm bảo mẫu ở nhà thế?"
Có một giọng nói truyền đến từ trong phòng khách, Chu Tiểu Duy vừa nghe xong liền cảm thấy có chút quẫn bách, động tác bối rối tăng tốc độ thu dọn.
Loại cảm giác này thật tồi tệ, như thể cô ấy đã làm điều gì đó sai trái, đến một nơi mà lẽ ra cô ấy không nên đến, xấu hổ vô cùng.
Bữa sáng ở nhà họ Bùi hôm nay thật sự rất vất vả: “Tôi ăn xong rồi mới tới đây, các người từ từ dùng bữa đi.” Cô ấy miễn cưỡng kiếm cớ cho mình, bởi vì cô ấy thực sự không muốn ăn chung bàn với cả nhà ba người bọn họ.
Bùi Hạo Nhiên