Trong một nhà hàng tư nhân cao cấp.
Sáu cô nhân viên phục vụ xinh đẹp mặc bộ sườn xám màu đỏ đang bưng những món ăn đắt tiền kiểu cung đình trên tay lần lượt bước vào phòng VIP.
Mỗi người trong số họ đều có dáng người cao ráo và vóc dáng hoàn hảo, nụ cười đúng mực luôn thường trực trên môi, đưa các món ăn lên cho khách trong phòng.
Chu Tiểu Duy không khỏi than thở làm một người phục vụ cũng không dễ dàng gì.
Hai mươi tám món ăn được đặt trên bàn, mà lúc này chỉ có ba người bọn họ dùng bữa, thật sự quá xa hoa và lãng phí.
“Ngắm người đẹp làm gì chứ, mau ăn đi.” Một giọng nói trêu chọc ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.
Chu Tiểu Duy chột dạ lập tức chuyển sự chú ý từ trên người mấy cô nhân viên phục vụ xinh đẹp.
Cho dù cô ấy là một người phụ nữ nhưng vẫn thích thưởng thức những thứ đẹp đẽ có được không? Huống chỉ những cô gái này đều là người đẹp hiếm có hơn nữa bọn họ mặc bộ sườn xám được xẻ tà rất cao, khiến cho đôi chân dài miên man như ẩn như hiện.
“Kiềm chế lại.”
Bùi Hạo Nhiên liếc nhìn cô ấy, tiện tay đặt một chén súp vây cá trước mặt cô ấy.
“Sao mới sáng sớm mà đã gọi nhiều món như vậy, bụng của ba người chúng ta cũng không ăn hết được”
Chu Tiểu Duy nói rất nhỏ, bởi vì phía đối diện còn có một vị khách hàng nam xa lạ nên cô ấy không dám quá mất lịch sự.
“Đúng đấy, Hạo Nhiên, chúng ta chỉ có ba người mà thôi, ăn không hết nhiều món như vậy đâu.” Vị khách hàng ngồi ở phía đối diện kia cũng cảm thấy bất ngờ vì gọi món cũng quá nhiều rồi.
Bởi vì quá xấu hổ nên khuôn mặt của Chu Tiểu Duy bỗng chốc đỏ bừng.
Vị khách hàng này hình như rất thân thuộc với Bùi Hạo Nhiên, anh ta vui vẻ cười lớn: “Người đẹp, chào cô, cô là trợ lý của Hạo Nhiên đúng không? Đây là lần đầu tiên thấy cậu ấy mang theo trợ lý ra ngoài.”
“Tôi không phải.“ Chu Tiểu Duy bắt đầu trở nên căng thẳng.
“A, vậy cô là em gái của cậu ấy à?”
“Tôi, tôi không phải.” Cô ấy đã căng thẳng đến mức cúi đầu xuống.
“John, cậu đừng trêu cô ấy nữa.”
Bùi Hạo Nhiên thở dài, cuối cùng cũng giải vây giúp cô gái nhỏ đang ngồi bên cạnh.
Người khách hàng tên là John này đột nhiên cười ra tiếng, cười đến mức không hề để ý đến hình tượng của mình: “Tôi nói này, Bùi Hạo Nhiên, thì ra cậu thích kiểu này, chẳng trách.
Ha ha ha!”
Chu Tiểu Duy rất muốn giải thích một chút, nhưng bây giờ khuôn mặt cô ấy đã đỏ đến mức biến thành màu gan heo rồi.
Đúng lúc này, người quản lý của nhà hàng bước vào mỉm cười nhìn bọn họ, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Các anh có cần thêm rượu gì không? Hầm rượu của chúng tôi có rất nhiều loại.”
“Hôm nay chúng tôi không uống rượu.”
Bùi Hạo Nhiên vội vàng trả lời, Chu Tiểu Duy đã từng là người đầu quân cho IP&G nên hiểu rõ việc đàm phán hợp đồng trong kinh doanh chắc chắn phải ưu tiên cho khách hàng trước, vì khách hàng chính là thượng đế.
Vì vậy cô ấy lặng lẽ kéo tay áo của Bùi Hạo Nhiên và thấp giọng nhắc nhở: “Anh không thể uống nhưng anh cũng phải để cho đối tác lựa chọn chứ.
Anh không thể uống thì không có nghĩa người khác cũng phải theo anh.”
Ánh mắt của Bùi Hạo Nhiên rơi trên ngón tay nhỏ xinh đang kéo ống tay áo của anh ta, bỗng dừng lại hai giây.
Sau đó nói với cô ấy với dáng vẻ thản nhiên: “Không sai, vì cô ở đây nên tôi không thể uống rượu được.
Nếu tôi không thể uống thì hai người đừng có nghĩ tới việc uống.”
Chu Tiểu Duy không dám tin mở to mắt nhìn anh ta, người này hoàn toàn không biết xấu hổ.
John đã phải nhịn rất vất vả, khi người quản lý đi ra ngoài, cánh cửa phòng VIP được đóng lại, anh ta mới vỗ bàn cười phá lên: “Hai người các cậu thật là dễ thương.”
Chu Tiểu Duy lập tức hóa đá.
Còn Bùi Hạo Nhiên lại nói với cô ấy một cách thản nhiên: “John có thể nhìn miệng mà hiểu được.”
Sao anh ta không nói sớm!
Vì vậy khi hai người đàn ông nói chuyện với nhau, Chu Tiểu Duy đều im lặng cúi đầu, biến cơn giận dữ thành động lực ăn uống trong suốt cả quá trình.
Bùi Hạo Nhiên và John không ăn gì mấy, chỉ cầm đũa gắp ít một ít rau và làm việc không hề lề mề, nên rất nhanh hợp đồng đã được lấy ra, sau đó bàn bạc một số chi tiết rồi trực tiếp ký kết hoàn thành công việc.
“Đừng có ăn quá no.”
Bùi Hạo Nhiên thu dọn túi hồ sơ, vừa mới đưa mắt nhìn sang đã thấy dáng vẻ của Chu Tiểu Duy như thể muốn nhét hết toàn bộ hai mươi tám món ăn này vào trong bụng.
Anh ta thở dài một hơi.
Cô ấy chắc chắn là không muốn lãng phí thức ăn đây mà.
“Nhưng ở đây còn rất nhiều món chưa được động tới.” Trong miệng của cô ấy vẫn đang cố gắng nhai một miếng chân không biết là của loại động vật gì.
Cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn về phía bọn họ.
Bây giờ cô ấy mới biết John là một trong những bạn bè thân thiết của Bùi Hạo Nhiên, giống như cậu