“Anh nói xem có phải tất cả mẹ kế đều là người xấu không?” Chu Tiểu Duy đi ra từ trong nhà hàng, cả người đều ủ rũ.
Vừa rồi lúc cô ấy đi ra khỏi nhà vệ sinh ở tầng một của nhà hàng, thì vừa lúc nhìn thấy một người phụ nữ túm lấy một cậu nhóc cũng tầm tuổi Bùi Ức đi qua.
Cô ấy thấy rõ ràng hốc mắt của cậu bé này đỏ ửng, đang nức nở kìm nước mắt, trên cánh tay trái của cậu bị bỏng, vết bỏng này rất nghiêm trọng, chỗ vết thương đã to khoảng bằng một bàn tay, lớp da trong cũng đều ứa máu.
Chu Tiểu Duy nhìn thấy cũng cảm thấy đau thay cậu bé kia, sau đó càng khiến cho cô ấy khiếp sợ hơn chính là, người phụ nữ này rất không kiên nhẫn mà ôm lấy cậu bé, cầm cánh tay bị bỏng của cậu đặt vào dưới vòi nước kia rồi mở mức nước lớn nhất chà rửa, hành động xử lý vết thương thô lỗ như vậy khiến cho cậu bé đau đến mức nhịn không được mà khóc lớn.
Cậu bé càng giãy dụa, sắc mặt của người mẹ kia lại càng khó coi.
“Khóc cái gì mà khóc hả? Mặt mũi của tao đều bị mày làm cho mất hết rồi, mới nãy tất cả mọi người đều nhìn tao, cũng chỉ là không cẩn thận bị bếp lẩu làm bỏng một chút thôi mà đã khóc thành như vậy.
Sao mày lại vô dụng như thế hả?”
“Câm miệng, lập tức câm miệng cho tao, có nghe thấy không! Hèn gì mẹ ruột của mày cũng không cần mày.”
“Này, tay của cậu bé bị bỏng nghiêm trọng như vậy, bây giờ cô nên đưa cậu bé đến bệnh viện đi.” Chu Tiểu Duy lớn gan đi qua đó tranh luận với người phụ nữ kia.
Nhưng đối phương lại bày ra tư thế muốn gây sự: “Không phải con của cô, có chết cũng không liên quan gì đến cô cả.”
Chu Tiểu Duy thật sự tức giận rồi: “Cô nói chuyện tích đức một chút đi.” Nhưng bảo cô ấy đi cãi nhau với người ta thì đúng thật là không có khí thế.
Lúc cô ấy đang nghĩ có nên đi tìm nhân viên của nhà hàng tới đây khuyên một chút hay không, thì Bùi Hạo Nhiên nhìn thấy cô ấy cũng đã đi tới.
“Ở đây chắc là đều có camera giám sát, cô à, loại hành vi này của cô thuộc loại ngược đãi trẻ em đấy.” Giọng nói của Bùi Hạo Nhiên nhàn nhạt, nhưng cực kỳ có tác dụng.
Sắc mặt của người phụ nữ này thay đổi, cô ta hất đầu lên, thẹn quá hóa giận rống lên với bọn họ một câu: “Cái gì mà ngược đãi trẻ em? Tôi cảnh cáo anh đừng có nói lung tung.
Mặc dù nó không phải do tôi sinh ra, nhưng cũng là con của tôi, tôi thấy tay nó bị bỏng, dẫn nó đi rửa nước lạnh một chút.
Đây là phương pháp xử lý cơ bản nhất.”
“Bị bỏng nghiêm trọng như vậy, cô không định đưa cậu bé đến bệnh viện xem một chút sao?”
“Ai nói tôi không đưa nó đến bệnh viện?” Cuối cùng người phụ nữ kia với khí thế hùng hổ túm lấy cậu bé kia rời đi.
Chu Tiểu Duy đứng tại chỗ hồi lâu, tâm trạng buồn bực: “Quả nhiên từ xưa đến nay mẹ kế đều rất ác độc.”
Bùi Hạo Nhiên cúi đầu, vẫn luôn chú ý đến sự thay đổi trên mặt của cô gái nhỏ này.
Loại sinh vật đơn bào Chu Tiểu Duy này, cực kỳ dễ chịu ảnh hưởng từ bên ngoài.
Thấy cô ấy đã ngây người trong nhà vệ sinh tận hai mươi phút mà không lên tầng, còn tưởng rằng cô ấy bị lạc đường, hóa ra là xen vào việc của người khác.
Anh ta giơ tay ra, vò rối mái tóc ngắn mềm mềm của cô ấy, nói một câu không rõ ràng: “Cũng không phải mẹ kế nào cũng đều là người xấu.”
Chu Tiểu Duy ngẩng đầu lên nhìn về phía anh ta, trên mặt Bùi Hạo Nhiên vẫn là nụ cười tao nhã kia, giọng điệu khá là nghiêm túc nói với cô ấy.
“Loại mẹ kế ngu xuẩn kia không làm người xấu nổi đâu.”
Bọn họ cùng nhau rời khỏi nhà hàng, sóng vai đi trên phố thương mại rộng lớn này.
Một giây trước Chu Tiểu Duy có chút cảm giác bi thương thì ngay lập tức đã hóa thành lửa giận.
Tên bại hoại có văn hóa này, thật sự đúng là miệng chó không phun ra được ngà voi.
Thật ra nhịp điệu cuộc sống sinh hoạt ở thành phố C cũng khá thoải mái, ít nhất không có sầm uất gấp gáp như thành phố A.
Vào dịp Lễ Giáng Sinh, thế mà lại chạy tới bệnh viện đăng ký bác sĩ tâm lý khám bệnh, Trần Tử Huyên cũng rất bội phục mình.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, cả người cô đều có chút sa sút tinh thần, chú tài xế taxi đã hỏi cô mấy là lần muốn đến đâu, Trần Tử Huyên tự giễu, cô cũng không biết mình muốn đi đâu nữa.
Xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra ngoài, nhìn thấy cảnh sắc ở bên ngoài, bỗng nhiên nghĩ đến một địa chỉ.
Trần Tử Huyên đi đến chỗ ở của Cố Như Yên, hôm nay là lễ Noel, trước kia cô hay cùng với dì nhỏ của cô trải qua ngày lễ cùng nhau.
Tính ra cũng đã rất lâu rồi không gặp mặt, tuy trong lòng có chút ngăn trở, nhưng chung quy thì cũng là người thân của nhau.
Chỗ ở mới này của Cố Như Yên là do Đường Duật sắp xếp giúp, cũng thuộc khu vực trung tâm thành phố, vừa vặn chính là ở phía sau quảng trường Thành Đông.
Giá thuê nhà