Vốn dĩ Trần Tử Huyên cũng không nghĩ sẽ qua đêm ở đây.
Nhưng hôm nay nói thế nào thì cũng là Lễ giáng sinh, cô nghĩ hẳn là nên ăn cơm với dì nhỏ của cô một bữa.
Nhưng ngay lúc cô vừa mới tiến vào cửa phòng của Cố Như Yên, Trần Tử Huyên phát hiện ngay cả dũng khí để đi vào cô cũng không có.
“Cháu, cháu đi trước.”
Đột nhiên thân thể cô cứng đờ đứng trước cửa, thần kinh bị căng chặt, ánh mắt ra sức nhìn chằm chằm hai hũ tro cốt trên ngăn tủ lớn ở giữa phòng.
Ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn khàn khó khăn, cô xoay người bỏ chạy.
“Tử Huyên, cháu sao vậy?”
Cố Như Yên đi theo sau lưng cô, thấy bỗng nhiên cô xoay người rời đi, nhất thời bà không kịp phản ứng lại, hô to một tiếng.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Cố Như Yên không phát hiện ra sắc mặt của cô nhợt nhạt như thế nào, nhưng cô lại vội vàng cất bước, giống như đang sợ hãi trốn tránh cái gì đó.
Bóng dáng phía trước càng lúc càng xa, trong lòng Cố Như Yên rất lo lắng hoảng sợ.
Bà lập tức buông giỏ hoa quả cùng với thuốc bổ trên tay xuống, cất bước đuổi theo, nhưng bà không đuổi kịp tốc độ của Trần Tử Huyên.
“Tử Huyên, cháu gặp phải chuyện gì khó khăn thì hãy nói với dì.
Dì là dì nhỏ của cháu, cháu không tin tưởng dì sao?”
Người cha già cùng với chị gái của Cố Như Yên đều đã mất rồi, người có huyết thống thân thiết nhất với bà ở trên thế giới này chính là đứa cháu Trần Tử Huyên này.
Bà đã nhìn Trần Tử Huyên từ khi sinh ra rồi lớn lên, vẫn luôn xem cô là người thân nhất của mình, sau này hai người bọn họ cùng nhau rời khỏi nhà họ Trần sống những ngày nương tựa lẫn nhau cực khổ.
Tình cảm thân thiết nhiều năm như vậy, bây giờ lại giống như là người xa lạ.
“Bất kể trước kia dì có làm gì đi nữa, dì cũng sẽ không làm tổn thương cháu đâu.” Trong lòng Cố Như Yên rất khó chịu, cuối cùng lời nói cũng có chút nghẹn ngào.
“Tất cả mọi người đều cảm thấy sẽ không làm tổn thương cháu, nhưng các người lại xem như cháu chẳng hay biết gì, cháu không hỏi, không có nghĩa là cháu không biết!”
Trần Tử Huyên dừng lại, cô quay đầu lại, nhìn người thân của mình, giọng nói của cô run rẩy, vì tâm tình kích động mà giọng nói trở nên cao vang lanh lảnh.
Cô cũng không muốn so đo quá nhiều, từ nhỏ cô đã không thích ghi thù.
Người của nhà họ Trần, người của nhà họ Triệu, còn có hai chị em nhà họ Trương, bất kể người khác đối chọi gay gắt thế nào đi nữa, cô đều có thể chịu đựng mà nói với bản thân mình không cần đếm xỉa đến.
Nếu không thể nhịn được nữa, đánh được thì liền đánh, đánh không lại thì trốn đi liếm láp vết thương.
Thù hận, sẽ làm tâm hồn cô trở nên xấu xí dữ tợn, khiến cô đánh mất bản thân mình, cô thật sự không thích cãi nhau.
Ông ngoại nói, cô như vậy sẽ chịu thiệt, rất vô tri, nhưng lại chân thật nhất, còn sống thì cứ sống cho chính bản thân mình đi.
Tính cách của Trần Tử Huyên chịu ảnh hưởng rất lớn từ ông ngoại của cô.
Sau khi mẹ cô sinh cô ra thì cơ thể suy yếu, rất ít khi chăm sóc cô.
Người thân nữ thân cận nhất ở bên cạnh cô cũng chỉ có Cố Như Yên mà thôi, Cố Như Yên còn thân hơn cả mẹ cô.
Nếu không phải đã xảy ra những chuyện này, Trần Tử Huyên tuyệt đối sẽ không mở miệng chống đối bà ấy.
Cô cúi đầu, nhỏ giọng hứa hẹn: “Dì nhỏ, đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, cháu hứa sẽ đến Iceland với dì làm lại cuộc sống một lần nữa.”
Ánh mắt Cố Như Yên hơi ướt át, bà ấy nhìn khuôn mặt cô, không nói gì nữa.
Cuối cùng Trần Tử Huyên nói một câu: “Giáng sinh vui vẻ, dì phải chăm sóc cho mình thật tốt, không cần lo lắng cho cháu.”
Cuối cùng vẫn là không vào nhà ăn cơm với bà.
Chờ tới khi Cố Như Yên về tới chỗ ở của mình, bà đứng trước cửa, tầm mắt vừa lúc nhìn về phía hai hũ tro cốt trên tủ gỗ trong phòng khách.
Lúc này bà mới kinh ngạc hiểu ra.
Vừa rồi cháu gái của bà hoảng loạn chạy đi, là bởi vì nhìn thấy những thứ này.
Cố Như Yên giận mình suy nghĩ không chu đáo, vài phút trước bà nhận được điện thoại của Trần Tử Huyên nói muốn đến nhà bà cùng ăn cơm, bà vui vẻ đến mức chỉ lo mở tủ lạnh ra chuẩn bị thức ăn mà đã quên mất hai hũ tro cốt này.
Bà không mê tín, nhưng lần này cũng thật sự tin tưởng rồi.
Trước kia bà đã từng hỏi thăm những bào thai chết yểu có oán khí rất nặng, thành tâm dùng nước trong nuôi dưỡng tro cốt của chúng nó, sớm hay muộn gì một năm sau chúng nó có thể chuyển thế làm người.
Bà cũng rất hối hận.
Chỉ là muốn làm một vài việc để cho lương tâm của mình sống thoải mái một chút mà thôi.
Cố Như Yên trở về phòng của mình, không có thời gian mà ăn tiệc lớn mừng Giáng Sinh, suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên bà ngẩng đầu nhìn về phía tủ để