Đêm mùa đông ảm đạm u ám.
Bên bờ sông ồn ào, xen lẫn tiếng chuông báo động của xe cảnh sát và xe cấp cứu, xe đậu chật kín trên lối đi bộ, nhân viên y tế nhanh chóng chạy tới.
“Một vụ tai nạn xảy ra ở khu Yên Giang B, xe bị biến dạng nghiêm trọng, có hai người phụ nữ bị thương, yêu cầu hỗ trợ.” Nhân viên cảnh sát nói vào máy truyền tin, kéo đường ngăn cách.
Trong không khí có phảng phất mùi máu, bầu không khí khẩn trương, khiến người khác hoảng loạn.
“Cứu, cứu cậu ấy.” Trần Tử Huyên rùng mình, kéo một vị bác sĩ qua.
“Cô gái, phiền cô đứng sang một bên, cô như vậy sẽ cản trở công việc của chúng tôi.”
Bác sĩ đang bận, cảm thấy cô đang cản đường.
Trần Tử Huyên lập tức buông anh ta ra, cả người cứng đờ, nhìn thấy bọn họ chuyên nghiệp đeo mặt nạ dưỡng khí cho Chu Tiểu Duy, đưa người lên cáng cứu thương, lập tức đưa người bị thương đến bệnh viện.
Cô muốn đi cùng với xe cấp cứu đến bệnh viện, nhưng cửa xe nhanh chóng bị kéo lại: “Xe cấp cứu hết chỗ rồi, cô tự gọi xe đến bệnh viện.”
Chiếc xe cấp cứu màu trắng bật còi, nhanh chóng rời đi.
“Cô gái, vừa nãy là cô báo cảnh sát sao?”
Phía sau có một vị cảnh sát nhanh chóng bước lên trước, ngăn cô lại.
Áo sơ mi và đầu tóc Trần Tử Huyên đều bị gió sông thổi rối tung, trông cô rất lo lắng, cô đẩy vị cảnh sát trước mắt ra: “Tôi đi bệnh viện xem bạn tôi trước đã.”
“Tài xế và người bị thương đều được đưa đến bệnh viện cả rồi, cô không nên quá lo lắng, chúng tôi sẽ cố hết sức cứu bọn họ.
Mời cô bây giờ đi đến cục cảnh sát, hợp tác khai báo.”
Người cảnh sát không buông tha, Trần Tử Huyên rất khó chịu: “Tôi nói rồi, tôi đến bệnh viện xem bạn tôi trước đã, xác định cô ấy không sao, tôi sẽ đến cục cảnh sát.”
“Thưa cô, nơi này quá hẻo lánh vào không có camera giám sát, mà cô là nhân chứng duy nhất của vụ án.” Cảnh sát rất kiên trì: “Mời cô hợp tác với chúng tôi.”
“Các người tránh ra, tôi phải đến bệnh viện, Tiểu Chu vì cứu tôi nên mới bị thương!” Vẻ mặt lo lắng bất an, cô hét lên.
“Thưa cô, không ai trong hai người bị thương nguy hiểm đến tính mạng cả, xin cô yên tâm, bệnh viện nhất định sẽ cố gắng hết sức cứu chữa cho bọn họ.
Mà việc cô nên làm bây giờ là phối hợp với chúng tôi, hy vọng cô bình tĩnh lại.” T
rần Tử Huyên nghe những quy tắc phiền phức và đau đầu bên tai, hít một hơi thật sâu.
Gió đêm thổi đến, lạnh như băng, cũng làm dịu đi cảm xúc cáu kỉnh của cô.
Hình như Trương Thiến Thiến bị cái gì đấy kích động, giống như điên mà lái xe lao về phía bọn cô.
Lúc đó cô đang sững sờ đối mặt với dòng sông, Chu Tiểu Duy vừa nhận ra tình hình đã lập tức đẩy cô ra.
Khi cô phản ứng lại, thì nhìn thấy Trương Thiến Thiến đâm xe vào lan can ven sông, xảy ra va chạm dữ dội.
Lúc đó Trần Tử Huyên bị dọa đến cả người run rẩy, lập tức chạy đến.
Thân xe bị biến dạng nghiêm trọng, Trương Thiến Thiến đã hôn mê trong xe.
Lúc trước Trương Thiến Thiến giống như điên vậy, lái xe đâm sầm vào, mà Chu Tiểu Duy ngã ở bên bánh xe, suýt chút nữa bị cán qua đầu.
Trên người Chu Tiểu Duy không có vết thương, có lẽ đột nhiên bị sợ hãi, ngã ngửa ra phía sau, thở gấp, hôn mê.
Trần Tử Huyên khai báo lại tất cả với cảnh sát, bên bệnh viện cũng gọi điện đến, nói hai người bị thương trong vụ tai nạn vừa rồi đã tỉnh lại.
Nghe thấy tin này, trong lòng cô có chút bình tĩnh lại.
“Bạn của cô đã được chuyển tới phòng bệnh rồi, bên đó cũng đã có người chăm sóc cô ấy.”
Sau khi khai báo xong, cảnh sát cũng đồng ý cho cô rời đi: “Ngày mai chúng tôi sẽ tiến hành điều tra chi tiết hơn, nếu như còn thiếu xót cái gì, có lẽ phải cần đến sự giúp đỡ của cô, cảm ơn cô đã phối hợp.”
Trương Thiến Thiến đã bị cảnh sát liệt vào danh sách thủ phạm gây ra tai nạn, đã cử người theo dõi chặt chẽ.
Về nguyên nhân tai nạn, Trần Tử Huyên cảm thấy Trương Thiến Thiến là vì muốn đâm vào mình, nhưng khi Trương Thiến Thiến đang lái xe có điên cuồng chửi rủa tên của Lưu Oánh Oánh.
Cảm xúc bất định, cô lập tức gọi xe đến bệnh viện thăm Chu Tiểu Duy.
“Bạn tôi ở bên trong, sao lại không cho tôi vào thăm?” Cô chạy nhanh đến phòng bệnh của Chu Tiểu Duy, nhưng trước phòng bệnh có mấy người đàn ông lực lưỡng không cho cô vào.
Trần Tử Huyên đột nhiên lo lắng, đang chuẩn bị cưỡng ép xông vào: “Là ai sắp xếp cho cậu ấy ở phòng bệnh này? Người bệnh bên trong là bạn của tôi, hiện tại tôi muốn gặp cậu ấy.”
Lúc này cửa được mở ra từ bên trong.
Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt cô, Trần Tử Huyên ngơ ra một lúc.
“Bùi Hạo Nhiên?” Cô cảm thấy rất kỳ lạ.
Sao anh