Khoảnh khắc đồng hồ điểm 12 giờ, ngày đầu tiên của Tết Nguyên Đán, ông cụ Nguyễn lấy ra một xấp bao lì xì lớn, phát cho từng người.
Đây là truyền thống của nhà họ Nguyễn, tất nhiên phong bao lì xì của hai đứa nhỏ là lớn nhất.
Còn Nguyễn Chi Vũ được ông cụ đưa hẳn hai phong bao lì xì.
Một cái trong số đó là dành cho Trần Tử Huyên.
Ngày hôm đó, anh đưa bọn trẻ đến căn hộ của cô.
Sau đó, Trần Tử Huyên lập tức trở về thành phố C, anh cũng không hề chủ động liên lạc với cô.
Trong khi rõ ràng là anh muốn gặp cô.
Nguyễn Chi Vũ không hiểu đó có phải là tự trọng của đàn ông hay không.
Khác với phương thức hành động quyết liệt trước đây, mỗi khi anh muốn gì, nhất định phải đạt được, bất luận thể nào, kết quả mới là mấu chốt.
Lần này, anh lại lo lắng rất nhiều, sợ bị từ chối.
Có lẽ cả động thái giấu đứa trẻ đi trước đó, anh cũng chỉ vì sợ mất cô.
Lối sống của anh bao nhiêu năm nay đã quen với việc phân định thắng thua, không thấu hiểu, không cảm thông nhưng đều xử lý ổn thỏa.
Tại sao mỗi lần gặp cô, anh lại lúng túng như vậy?
Trong phòng ngủ rộng rãi và sang trọng của nhà họ Nguyễn, anh cầm trên tay một phong bao lì xì lớn, vẻ mặt có chút khó chịu.
Khi dì Phương gõ cửa gọi anh, Nguyễn Chi Vũ mới tỉnh táo lại, khóe môi miễn cưỡng nhếch thành nụ cười che giấu tâm trạng.
“Cậu Bùi và cậu Lê đang ở đây.”
Dì Phương thấy anh liền hào hứng thông báo.
Nguyễn Chi Vũ hơi ngạc nhiên: “Lê Hướng Bắc và Bùi Hạo Nhiên?”
“Đứng vậy, cậu Bùi còn dẫn theo vợ, cô ấy là bạn tốt của Tử Huyên.”
Chu Tiểu Duy cũng đến.
“Không phải ông nội nói năm nay không tiếp khách sao?”
Dì Phương cười nói: “Sáng sớm ông cụ nhận được điện thoại chúc mừng từ Cậu Lê, nói chuyện phiếm một lúc thì bọn họ liền kéo đến chơi.” Cậu Lê thật biết cách ăn nói, làm cho người lớn lẫn người trẻ cảm thấy vui lòng.
Lê Hướng Bắc vốn đang chiến tranh lạnh với anh, hôm nay đến chúc Tết, chắc chắn là có âm mưu.
“Ông ơi, chúng cháu đi gặp đứa nhỏ được không?”
Lê Hướng Bắc đang uống trà trong phòng khách, rốt cuộc không nhịn được mà hỏi ý kiến ông cụ.
Về vấn đề cháu chắt, ông cụ lại rất không nể mặt: “Các bé còn đang ngủ, hiện tại chúng còn rất nhỏ, cần ngủ đủ giấc.”
Chu Tiểu Duy cũng thấp thỏm, nghển cổ, nhỏ giọng gợi ý: “Ông à, chúng cháu vào thăm, đảm bảo không nói lời nào, chỉ vào nhìn một cái thôi?”
Ông cụ vặn ngược lại: “Có thể chỉ nhìn một cái sao? Khả năng cao là nhìn hai cái mà vẫn không thể rời đi.”
Sao ông cụ Nguyễn lại khó tính như vậy?
Giọng nói của Chu Tiểu Duy nhẹ nhàng và mềm mại, chuẩn loại người mà ông cụ muốn trở thành dâu con.
Trên thực tế, lý do nhà họ Nguyễn nhận nuôi Nguyễn Chi Nghiên cũng vì thích những cô gái ngoan ngoãn và yên tĩnh.
Thậm chí ông còn nghĩ rằng, Chi Nghiên sẽ kết hôn với Chi Vũ khi cả hai trưởng thành, trở thành con cháu ông một cách danh chính ngôn thuận.
Nhưng mà thằng cháu vô lương tâm của ông lại không thích phụ nữ quá nghe lời.
Nếu mà nó chọn ai đấy trong sáng và tâm tư đơn giản như Chu Tiểu Duy, chắc tình hình bây giờ cũng không đến nỗi nào.
“Ông ơi, cháu chúc ông một năm mới vui vẻ và nhiều sức khỏe.”
Bùi Ức cũng đi theo, năm nay cậu đã 6 tuổi, mặc một bộ vest màu xanh được đặt riêng, trông cậu rất đẹp trai và lịch lãm.
“Ngoan quá!”
Ông cụ Nguyễn nhìn Bùi Ức, đưa tay sờ đầu nhỏ của cậu, lập tức gọi quản gia mang phong bao lì xì đến.
Ông thích nhất là việc lì xì cho con trẻ.
Bùi Ức ngồi bên cạnh ông cụ, ngẩng đầu lên, vừa ngây thơ vừa tò mò hỏi ông: “Ông ơi, em trai cháu có dễ thương không ạ?”
“Đương nhiên là dễ thương rồi.” Ông cụ tự hào đáp.
“Em trai cháu bao nhiêu tuổi rồi ạ?” Bùi Ức tiếp tục hỏi.
Ông cụ đột nhiên cao hứng: “Gần bốn tháng tuổi, khi chúng lớn lên và biết đi, cháu có thể cùng chúng chơi đùa.”
Nói đến đây, ông cụ tỏ ra tức giận, tại thằng cháu kia khiến ông không thể tổ chức tiệc đầy tháng cho chắt của mình.
Đôi bàn tay nhỏ bé, mềm mại của Bùi Ức nắm lấy