Nhà họ Trần có thông lệ, vào những ngày tết cả gia đình phải dậy sớm, tập trung lại với nhau để ăn món canh hạt sen.
Tuy nhiên, Trần Tử Huyên vẫn chưa ngủ dậy.
Bà cụ Trần cũng không thấy nghiêm trọng và quyết định không gọi cô dậy.
Đèn phòng Trần Tử Huyên sáng suốt đêm qua, có lẽ cô đã không ngủ cả đêm.
Cố Như Yên đỡ Trần Võ Quyền vào bàn ăn.
Lần trước, Trần Võ Quyền bị liệt nửa người do xuất huyết não, nhờ tích cực điều trị phục hồi chức năng nên tuy tay trái không còn linh hoạt như trước nhưng ít nhất ông không cần dùng xe lăn, có thể đi lại bằng nạng.
Ba người ngồi quanh bên bàn ăn, Cố Như Yên múc ba bát canh hạt sen, nhưng không ai trong số họ muốn ăn cả.
“Lần trước, ông Nguyễn mời chúng ta đến nhà họ… nhưng mẹ đã từ chối rồi.” Bà cụ Trần đặt thìa xuống, đột nhiên thở dài.
“Nhưng hai đứa trẻ ấy là máu mủ của nhà họ Trần chúng ta.
Mẹ rất muốn thấy chúng, mấy ngày hôm nay mẹ vẫn nghĩ về điều đó…” Bà cụ chán nản, không còn cảm giác ngon miệng.
Bà tự lẩm bẩm những suy nghĩ của chính mình.
“Tiểu Yên, nếu chúng ta quyết liệt thể hiện ý muốn đón hai đứa nhỏ về đây thì sao?”
Từ khi Cố Như Yên biết hai đứa bé còn sống, bà đã chết lặng mấy ngày mới phản ứng lại.
Trước đây, bà đã suýt hại chết chúng, vậy nên bây giờ thực sự muốn được gặp hai đứa nhỏ.
Cố Như Yên cũng rất buồn khổ: “Làm sao nhà họ Nguyễn để cho chúng ta nuôi dưỡng chúng được?”
Bà cụ Trần cảm thấy bất lực: “Dù sao cũng là một cặp sinh đôi.
Nhà họ Nguyễn có một mình Nguyễn Chi Vũ là con trai duy nhất.
Nhà họ Trần chúng ta cũng chỉ có một mình Tử Huyên.
Cả hai gia đình đều thưa người, bên nào cũng muốn một mái ấm nhiều tiếng người.
Vì sao mà nhà họ Nguyễn lại có được cả hai đứa trẻ chứ?”
Một tuần trước, Trần Từ Huyên mới trở về từ thành phố A.
Khi bước vào, cô đã bình tĩnh nói với họ: “Hai đứa trẻ chưa chết và đang được nhà họ Nguyễn nuôi dưỡng.”
Một lời nói ra, cả nhà chấn động.
Họ muốn tiếp tục hỏi, nhưng không dám nhắc đến bọn trẻ trước mặt Trần Tử Huyên.
“Nhà họ Nguyễn lấn lướt chuyện gì, chúng ta đều có thể chịu đựng được.
Nhưng họ lại thực sự lấy tính mạng bọn trẻ ra làm trò đùa, thực sự không coi nhà họ Trần chúng ta ra gì.
Nếu như Trần Tử Huyên trở về nhà họ Nguyễn, chắc chắn con bé sẽ bị bắt nạt đến chết!” Bà cụ trở nên kích động hơn bao giờ hết.
“Mẹ ơi, đừng nhắc đến từ “chết” vào ngày đầu năm mới.” Trần Võ Quyền vẫn luôn trầm mặc, đột nhiên lên tiếng, giọng nói bình thản.
Sau đó dùng tay phải lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra, gõ ngón trỏ lên màn hình, sau một vài thao tác, ông mở Weibo ra…
Một đoạn video ngắn được phát ra trên màn hình điện thoại.
Bà cụ Trần ban đầu không hứng thú, bỗng nhiên có tiếng trẻ con khóc phát từ trong màn hình điện thoại.
Cố Như Yên biến sắc, bà vội vàng nhìn kỹ hơn.
Bà cụ Trần và Cố Như Yên nhìn chằm chằm vào hai đứa trẻ sinh đôi được quay trong video.
Đoạn video chỉ dài vỏn vẹn 9 giây, hai đứa trẻ đang khóc rưng rức trên chiếc nôi nhỏ.
Cố Như Yên nhấp vào video và phát nó liên tục.
Đầu óc bà trống rỗng, bà không biết nói gì, chỉ thấy mọi thứ nhòe đi trong võng mạc.
“Hai đứa nhỏ xinh xắn quá, lại còn hiếu động nữa.”
Bà cụ Trần vui vẻ nói, mắt vẫn nhìn vào màn hình, đôi mắt già nua nhăn lại, bà mỉm cười trong một lúc lâu.
“Trần Võ Quyền, lẽ ra ông nên cho chúng tôi xem sớm hơn chứ, ông tìm thấy video này ở đâu thế? Tại sao lại giữ im lặng với chúng tôi lâu như vậy?”
Cố Như Yên quay đầu nhìn người đàn ông trầm lặng này, có hơi khó chịu, rồi than thở.
“Trần Võ Quyền, con biết mẹ và Như Yên đều rất buồn, lại ngại hỏi Tử Huyên.
Con nên nói sớm hơn chứ.” Bà cụ Trần cũng thấy con trai mình thật quá đáng.
Trần Võ Quyền thực sự vô tội.
Vốn dĩ ông là một người bệnh, cần sự quan tâm của gia đình, đột nhiên xuất hiện một cặp song sinh, thân thế và địa vị bỗng không bằng hai đứa trẻ.
Lần trước kiên quyết từ chối nhà họ Nguyễn, nhà họ Trần ngoài mặt có vẻ điềm tĩnh nhưng thực