“Vết thương của anh sao rồi?” Trần Tử Huyên nhìn anh trong bộ đồ của bệnh nhân, hỏi một câu không được tự nhiên cho lắm.
Cô không tới gần mà đứng cách chân giường hai mét.
Nguyễn Chi Vũ đang ngồi trên giường, bên phải giường còn có hai bình dịch treo trên giá đỡ, ánh mắt anh sâu thẳm và phức tạp nhìn chằm chằm vào cô đang đứng cách đó hai mét, cô cứ đứng cách xa như vậy, không đi đến gần anh.
“Không sao cả.” Anh trầm giọng đáp.
Có thể là do ánh mắt của anh quá tập trung, Trần Tử Huyên không thể nhìn thẳng vào mặt anh, cô quay đầu lại liếc nhìn xung quanh trong phòng này, sau đó không khí lại trở nên trầm lắng lần nữa.
Tầm mắt của Trần Tử Huyên dừng lại nhìn chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng trên chiếc tủ ở đầu giường, tuy rằng ngoài mặt cô rất bình tĩnh, không nói lời nào, nhưng trong lòng lại dâng trào một vài cảm xúc kỳ lạ.
Là cô đã kêu Lê Hướng Bắc trả lại chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng này cho anh.
Chiếc đồng hồ này, dường như đã thực sự trở thành thói quen của anh, anh mang nó đi khắp nơi.
Suy nghĩ của cô cứ thế trôi đi, đôi mắt cô cụp xuống, suy nghĩ về nhiều thứ, cho đến khi Nguyễn Chi Vũ đột nhiên nói: ‘Về nhà với anh.”
Cô sửng sốt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh.
Con ngươi sâu thẳm của Nguyễn Chi Vũ rất sắc bén, sáng rực nhìn vào mắt cô, trầm giọng lặp lại: “Trần Tử Huyên, trở lại nhà họ Nguyễn với anh.”
Về nhà họ Nguyễn.
Trần Tử Huyên chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ đột nhiên nói như vậy, cô giật mình sửng sốt, không biết nên trả lời như thế nào với anh, nhưng ít nhất sâu thẳm trong lòng cô cũng không kháng cự ý kiến này.
Điện thoại trên bàn cạnh giường đột nhiên đổ chuông.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên khiến bầu không khí tịch mịch trở nên tự nhiên hơn một chút, Trần Tử Huyên quay đầu lại không nhìn anh, sải bước đi về phía tủ đầu giường.
Tay phải của Nguyễn Chi Vũ vẫn còn đang truyền nước, Trần Tử Huyên cũng không rề rà mà giúp anh lấy điện thoại, đi đến bên anh và đưa cho anh.
Cô liếc nhanh, thấy người gọi đến là ông nội.
Nguyễn Chi Vũ liếc nhìn cô, lúc này cô đang đứng trước mặt anh, cách anh chưa đến nửa mét, anh duỗi tay trái ra nhận lấy điện thoại, ngón tay mảnh khảnh chạm vào tay cô có chút mát lạnh.
‘
Chuông điện thoại cứ reo liên tục, thật phiền phức nên Nguyễn Chi Vũ nhanh chóng nhấn vào nút trả lời.
Điện thoại phát ra một giọng nói thô bạo và tức giận: “Có chuyện gì vậy!”
“Đã phái nhiều người như vậy còn mượn đường bay, còn làm cho bản thân mình bị thương, đồ vô dụng!” Ông cụ Nguyễn uy nghiêm khiển trách.
Mặc dù Nguyễn Chi Vũ không bật loa ngoài nhưng Trần Tử Huyên đứng bên cạnh vẫn nghe được rất rõ, ông nội không bao giờ khách sáo với cháu trai, rõ ràng là quan tâm đến cháu, nhưng ông cụ chửi bới rất hăng say.
Ông nội tức giận đến mức hét vào điện thoại: “Anh và Trần Tử Huyên rốt cuộc là làm sao vậy, hai đứa đều chạy ra nước ngoài, không cần cặp sinh đôi ở nhà nữa đúng không?”
Có lẽ vì đầu dây bên này không có ai trả lời, nên ông cụ Nguyễn lại càng tức giận mắng anh: “Có nghe thấy tôi nói gì với anh không? Cút về đây ngay lập tức!”
Nguyễn Chi Vũ nhìn điện thoại mà không lên tiếng, nhưng Trần Tử Huyên đáp lại một cách tự nhiên: “Cháu biết rồi.”
Đầu dây bên kia, ông cụ Nguyễn ngây người một lát, ông không ngờ Trần Tử Huyên sẽ trả lời.
“Hôm nay chúng cháu sẽ bay về.” Nguyễn Chi Vũ không nhanh không chậm trả lời và cúp máy trước.
“Hôm nay bay về có gấp quá không?” Khi Lê Hướng Bắc và những người khác biết sẽ chuẩn bị trở về nước, mỗi người đều có chút ngạc nhiên và tiếc nuối: “Tôi còn dự định đợi sau khi bão tuyết qua đi, sẽ ở lại Thụy Sĩ một hai ngày nữa, gần thị trấn nhỏ này có vài khu du lịch, suối nước nóng cũng rất nổi tiếng.”
Lê Hướng Bắc bí mật dùng cùi chỏ chạm vào Trần Tử Huyên ở bên cạnh, hạ giọng nói: “Nói với Chi Vũ đi, chúng ta ở lại chơi hai ngày nữa rồi về.”
Trần Tử Huyên phớt lờ anh ta.
Thực ra cô cũng cảm thấy hơi vội vàng, dù gì Nguyễn Chi Vũ cũng bị thương nhẹ ở lưng, tốt hơn là nên nghỉ thêm một ngày rồi hẵng rời đi.
Nhưng Nguyễn Chi Vũ đã nói như vậy rồi, có lẽ anh có việc gấp phải về nước giải quyết, dù sao anh cũng là một người bận rộn mà.
“Ra sảnh ăn chút gì đó đi, một tiếng nữa xuất phát.” Cô cất bước về phòng của mình.
Lê Hướng Bắc rất oán hận mà nhìn theo bóng lưng của cô: “Này, Trần Tử Huyên, hiếm khi chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi, cô cứ xem như là cô cùng Chi Vũ đi du lịch trăng mật đi, ở lại thêm hai ngày đi mà.”
Triết lý sống của Lê công tử là ăn tốt, ngủ tốt và chơi tốt, đặc biệt là sau khi trải qua chuyện bi thảm ở vùng núi tuyết phủ trước đó, làm sao anh ta cũng muốn đối xử tốt với bản thân hơn một chút.
Nhưng khi Trần Tử Huyên nghe thấy cụm từ “du lịch trăng mật”, bước chân của cô cảng nhanh hơn.
Những điều ngọt ngào và đẹp đẽ ấy không liên quan gì đến cuộc hôn nhân của cô cả.
Thủ hạ dưới quyền của Nguyễn Chi Vũ làm việc rất hiệu quả, chỉ một giờ sau, bọn họ đã trên đường đến sân bay.
Sau khi họ đã ổn định ngồi trên khoang máy bay, máy bay cũng bắt đầu cất cánh với tốc độ ổn định.
Bầu trời rất trong xanh, mặc dù thời tiết vẫn còn lạnh, nhưng