“Khoảng thời gian em vừa mới sinh con, ngày nào Đường Duật cũng giúp em thoa thuốc.”
Trần Tử Huyên nhìn chằm chằm chiếc bụng bằng phẳng, không có vết rạn khi mang thai để lại, không có vết sẹo do sinh mổ để lại, nói một cách rất tự nhiên, cứ như cô chưa từng mang thai.
Chẳng có một chút vết tích gì cả, cứ như là một năm cô gả đến nhà họ Nguyễn chỉ là một giấc mộng.
“Không biết Đường Duật giúp em thoa thuốc gì mà hiệu quả tốt thật” Cô nhìn về phía cặp song sinh đang ngủ trên giường, nhỏ giọng lầm bầm.
Nguyễn Chi Vũ đang đứng sau lưng nhìn gương mặt nghiêng của cô, nguyên nhân ban đầu dẫn đến việc cô và anh kết hôn thật sự rất hoang đường, nên mới khiến cô cảm thấy nó như một giấc mộng không chân.
Khi cô sinh, ở cữ, hay trầm cảm sau sinh an đều không ở bên cạnh cô.
Anh luôn đóng vai một kẻ xấu, lúc nào cũng cưỡng ép cô, còn Đường Duật lại là thần bảo hộ của cô.
Đôi môi mỏng của Nguyễn Chi Vũ hơi nhếch lên, sắc mặt anh khá phức tạp, mà Trần Tử Huyên thì vẫn luôn nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ trên giường, cả căn phòng bỗng chốc chìm trong im lặng, không ai biết phải nói gì.
Khi dì Phương bước vào trong phòng, nhìn thấy hai người trầm mặc, trong lòng bà thở dài, không dám nói bừa.
Bà ấy đứng bên ngoài, quy củ mà gõ cửa phòng: “Cậu Chi Vũ, cô chủ.”
Trần Tử Huyên quay đầu lại nhìn.
Trên tay dì Phương cầm một chiếc điện thoại, thành thật nói: “ Cô chủ, bố cô gọi đến tìm cô.”
Điện thoại của Trần Tử Huyên đã hư lúc gặp nạn ở núi tuyết, phỏng chừng bố cô đã biết tin cô đã về nước rồi, gọi cho cô không được nên mới trực tiếp gọi đến nhà họ Nguyễn.
Trần Tử Huyên biết quá rõ tật xấu của bố cô, cô không dám chậm trễ nhận điện thoại từ tay của dì Phương.
“Bố.”
“Con ở nhà họ Nguyễn làm gì?” Quả nhiên Trần Võ Quyền nổi giận đùng đùng ở đầu dây bên kia.
“Con vừa mới về nước.” Đó là lời nói thật, cô vừa từ Thụy Sĩ trở về, còn chưa được một tiếng đồng hồ nữa.
Trần Võ Quyền không quan tâm lời giải thích của cô, tức giận mà trách mắng: “Trước đó bố đã nói gì với con hả… Bố không cho phép con đi lung tung, ngay lập tức quay về nhà họ Trần cho bố!”
Sau đó, ông ta cứ như vậy mà cúp điện thoại.
Bên tai của Trần Tử Huyên vẫn còn vang vọng sự giận dữ của bố cô, xem ra bố cô không đồng ý cho cô quay về nhà họ Nguyễn, ông ta cho rằng quay về nhà họ Nguyễn là đi lung tung.
Đến cả dì Phương cũng nghe rất rõ tiếng trách mắng ở đầu dây bên kia, bà ấy nhất thời ngơ ngác, nhìn Trần Tử Huyên rồi lại nhìn Nguyễn Chi Vũ với sắc mặt phức tạp, vẫn luôn trầm mặc đứng một bên.
“Cậu Chi Vũ, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ cậu có muốn ăn chưa?” Dì Phương do dự hỏi.
Đây là nhà họ Nguyễn, nếu Nguyễn Chi Vũ không thả người thì Trần Tử Huyên không thể nào rời đi được.
“Dọn cơm đi.” Sắc mặt của anh rất bình tĩnh mà dặn dò.
Có nghĩa là bây giờ xuống lầu ăn cơm.
“Bây giờ em phải về nhà.” Trần Tử Huyên kiên quyết nói, cô quay người bước nhanh ra cửa.
“Ăn cơm trước rồi đi.”
“Không đói.”
“Vậy thì em đừng hòng quay về nhà họ Trần.” Anh nhìn bóng lưng nhanh chóng rời rời đi của cô, giọng nói có chút cường thế.
Trần Tử Huyên dừng chân, quay đầu nhìn anh một cách tức giận.
“Cô chủ, hai người mới từ Thụy Sĩ trở về, cho dù cô không đói, không muốn ăn món chính vậy thì uống một chén canh đi, bồi bổ cho cơ thể.” Dì Phương lập tức giảng hoà, khuyên nhủ nói.
Trần Tử Huyên đen mặt, hậm hực đến nhà ăn uống canh.
Cô rất cảm kích dì Phương đã chuẩn bị cơm tối cho cô, cô cũng biết nhà họ Nguyễn không phải khó ở chung như trong lời đồn, nhưng mà mỗi lần Nguyễn Chi Vũ nói chuyện với cô đều dùng cái giọng ra lệnh mà gào vào mặt cô, cô không phục.
“Anh muốn làm gì?” Vốn dĩ tâm trạng của cô đã không vui rồi, vậy mà khi cô buông chén xuống lại còn nghe được Nguyễn Chi Vũ dặn dò dì Phương chăm sóc hai đứa nhỏ, anh muốn đi thành phố C.
“Anh muốn đến nhà tôi à?” Giọng điệu của Trần Tử Huyên có chút ngập ngừng.
Khuôn mặt đẹp trai của Nguyễn Chi Vũ không có biểu cảm gì hết, con ngươi bình tĩnh mà nhìn về phía cô, con ngươi đó như đang nói không lẽ anh không được đến nhà cô?
Trần Tử Huyên quay đầu đi, không muốn đối mặt với anh.
Anh muốn đi đâu thì đi, dù sao đi nữa thì bố cô cũng sẽ không hoan nghênh anh, nói không chừng khi Nguyễn Chi Vũ đến nhà cô sẽ bị bố cô trực tiếp sập cửa vào mặt, tự chuốc lấy phiền phức thôi.
“Cô chủ, cho dù là về nhà mẹ đẻ thì cũng không thể không mang theo quà cáp gì được, tôi không biết bố cô thích gì nên chút đông trùng hạ thảo và huyết yến này cứ xem như là chút lòng thành đi,” Dì Phương còn đặc biệt chuẩn bị cho người nhà cô ít quả cáp.
Về nhà mẹ đẻ?
Nghe xong câu này, Trần Tử Huyên cảm giác đầu óc hơi bối rối.
Sau khi hai người họ kết hôn, thật sự vẫn chưa chính thức dùng danh nghĩa vợ chồng cùng trở về nhà họ Trần, lúc trước họ cũng từng cùng nhau đến thành phố C, nhưng lúc đó quan hệ của cô và nhà họ Trần không tốt lắm, Nguyễn Chi Vũ cũng có việc phải làm.
Giống như những người phụ nữ khác đưa chồng về nhà mẹ đẻ, cái cảm giác này… cô cảm thấy có chút kỳ lạ.
Cô không tưởng tượng được dáng vẻ Nguyễn Chi Vũ làm con rể tốt giống như những người khác, cảnh tượng này rất kì quái.
Cô cũng không hỏi Nguyễn Chi Vũ tại sao lại muốn đến nhà họ Trần.
Anh muốn đi thì cứ đi đi, dù gì cô cũng không ngăn anh được.
Chỉ là tại sao lại không đi máy