Nguyễn Chi Vũ vẫn đang công tác ở nước ngoài, ông nội Nguyễn sau khi thấy bọn họ về thì kiên quyết giữ Lê Hướng Bắc tối nay ở lại ăn cơm, Lê Hướng Bắc không dám từ chối.
Trần Tử Huyên cảm thấy ánh mắt ông lão nhìn Lê Hướng Bắc hôm nay có hơi kỳ quái: “Ông nội, có phải ông có suy nghĩ gì đó với Lê Hướng Bắc không?” Trần Tử Huyên quá quen với ông nội Nguyễn rồi, cô tiến lại gần hỏi nhỏ.
Ông lão dường như bị nhìn thấu tâm tư nên thẹn quá hóa giận: “Nghĩ gì vậy hả?”
Trần Tử Huyên nhìn thấy đây rõ ràng là chột dạ, cô thấp giọng hỏi: “Ánh mắt ông nhìn Lê Hướng Bắc giống như muốn xé bỏ hết quần áo của anh ấy vậy.”
“Láo xược, cháu nói gì đấy!” Ông nội Nguyễn quát cô một tiếng, mặc dù là mắng nhưng cũng chẳng thấy ông tức giận gì, khuôn mặt ông hơi suy tư, ông nói thẳng với cô: “Cháu cảm thấy Lê Hướng Bắc và Chi Nghiên thế nào?”
Trần Tử Huyên vừa nghe vậy thì mở to mắt, cứng ngắc quay đầu nhìn Lê Hướng Bắc, rồi lại nhìn Nguyễn Chi Nghiên.
Cô nhất thời cạn lời.
Ông cụ này suy nghĩ linh tinh gì vậy?
“Ông nội, Lê Hướng Bắc đào hoa thế, chẳng biết anh ấy đã có bao nhiêu bạn gái rồi nữa, Chi Nghiên xứng với anh ấy ở chỗ nào chứ, chắc chắn cô ấy sẽ bị ức hiếp.” Trần Tử Huyên kích động bày tỏ cách nghĩ của mình.
“Hướng Bắc cũng đâu có tệ đến vậy.”
“Thế nhưng Chi Nghiên không biết gì hết.”
“Người chị dâu như cháu phải dạy cô ấy nhiều hơn.”
Trần Tử Huyên đứng gần ông cụ, giống y như cảnh hai ông cháu đang thì thầm nói chuyện.
Quản gia đứng bên cạnh pha trà thấy vậy thì nở nụ cười, vợ cậu chủ của bọn họ và ông chủ thật sự rất gần gũi với nhau.
Cho dù là cô cháu gái Chi Nghiên cũng không thân thiết với ông cụ như vậy.
“Ông nội, hai người đang nói gì vậy?” Lê Hướng Bắc tìm cơ hội chen chân vào, khuôn mặt anh tuấn cười rộ lên.
“Tử Huyên làm việc ở bên ngoài, nghe nói chuyến công tác của nó cũng không tệ, ông tán thưởng nó mấy câu, để sau này con bé biểu hiện tốt hơn.” Ông nội Nguyễn nói dối không chớp mắt.
Trần Tử Huyên thấp giọng trêu chọc: “Ông lật mặt nhanh thật đấy.”
Ông cụ chột dạ ho một tiếng, tức đến trừng mắt cảnh cáo với cháu dâu một cái, sau đó quay đầu nói với quản gia: “Mang thức ăn lên đi.”
Sau khi ăn cơm tối xong, Nguyễn Chi Nghiên vẫn im lặng cung kính gật đầu với bọn họ như cũ, cô ấy rất quy củ quay về phòng ngủ của mình.
Ông nội Nguyễn đi tới phòng sơ sinh, xem cặp song sinh bảo bối của mình.
Trần Tử Huyên và Lê Hướng Bắc đi tới ao sen trong vườn hoa nhà họ Nguyễn giết thời gian, thuận tiện tiêu cơm luôn một thể.
“Trần Tử Huyên, người làm mẹ như cô đúng là sung sướng ghê, người khác mới làm mẹ thì cả ngày bận tối mặt chăm sóc con cái, cặp song sinh của cô sắp một tuổi mà cô cũng chưa bế chúng nó được mấy lần.”
“Ông nội và Nguyễn Chi Vũ không đồng ý thì tôi cũng hết cách thôi, ông nội chăm sóc trẻ còn chuyên nghiệp hơn cả tôi.” Cô muốn đi xem con mình cũng chẳng dễ dàng gì.
“Nếu anh thích trẻ con như vậy thì tự mình đi tìm một cô gái sinh cho, cảm đau với đủ loại sữa bột, phân rồi nước tiểu, muốn cái nào có cái đó.”
“Thôi đừng nói nữa.” Lê Hướng Bắc nghĩ tới những tháng ngày đi xem mắt đau khổ của mình.
Trần Tử Huyên dựa vào hành lang ở bên cạnh.
Nước trong hồ chảy chầm chậm, một cơn gió khẽ lướt qua khiến người ta có chút lạnh lẽo, cô véo mình một cái, muốn bản thân mình tỉnh táo hơn chút.
“Trần Tử Huyên, trước đó không phải cô mệt lắm sao? Cô nên về phòng nghỉ ngơi rồi đấy, không cần đi theo tôi đâu, nhà họ Nguyễn thì tôi còn lạ gì nữa.”
Lê Hướng Bắc thấy cô cứ mãi đen mặt suy tư, anh ta cũng không biết cô đang nghĩ gì, nên quan tâm nói một câu.
“Anh cảm thấy Chi Nghiên thế nào?” Cô đột nhiên hỏi anh ta.
Lê Hướng Bắc căn bản không nghĩ tới điều gì khác, anh ta trả lời rất bình thường: “Chi Nghiên tới công ty cô làm việc cũng tốt lắm, cô ấy nên va chạm nhiều hơn…” Có đôi khi cậu chủ Lê cũng rất đơn thuần.
Trần Tử Huyên bị gió đêm thổi cho lạnh hết cả mặt, cô ngước mắt nhìn anh ta: “Vừa nãy ông nội có nói với tôi, ông ấy tận mắt nhìn anh trưởng thành, tính tình cũng tốt, đáng để cho người khác gửi gắm.”
“Hả?” Lê Hướng Bắc đang phân tâm nhìn cá bơi trong ao, nghe lời cô nói, trong lòng tự dưng hơi lo lắng: “Ông nội muốn vậy làm gì, chắc không phải muốn tìm vợ cho tôi đâu nhỉ… Trong nhà tôi có một bà thái hậu kia là đủ lắm rồi, đừng ai đi giày vò tôi nữa.”
Trần Tử Huyên thấy dáng vẻ đáng thương này của anh ta, cô bật cười sảng khoái.
Lê Hướng Bắc bị cười nhạo, anh ta không cam tâm, quyết định phải báo thù.
Anh ta chỉ vào phía sau cô, giật mình hét lên: “A, Trần Tử Huyên, cô mau nhìn kìa, sau lưng cô có một người phụ nữ mặc váy trắng, tóc đen đang nhìn cô chăm chăm kìa!”
“Cái gì cơ?” Trần Tử Huyên bị dọa tới mức mặt mày tím tái, cô hoảng hốt quay người sang phải muốn chạy trốn, đỉnh đầu đột nhiên đập vào cột của chòi nghỉ mát.
Lê Hướng Bắc không ngờ cô lại bị dọa tới mức này, anh ta vội vàng kéo cô: “Tôi lừa cô đấy, không cần chạy đâu.”
Trần Tử Huyên hoảng hốt, có chút hoài nghỉ nhìn anh ta, sau đó cô đẩy Lê Hướng Bắc ra chắn trước mặt mình, lúc này cô mới âm thầm nhìn về phía sau lưng, cô thở dài nhẹ nhõm, không có ai mà cũng chẳng có quỷ.
“Trần Tử Huyên, thì ra cô sợ quỷ.” Lê Hướng Bắc giống như phát hiện ra châu lục mới, anh ta vô cùng phấn khởi, lập tức liếm môi: “Có phải bình thường cô làm chuyện chột dạ nhiều quá không?”
Trần Tử Huyên biết anh ta cố ý dọa mình, cô tức đến nỗi giơ tay lên đánh vào đầu anh ta: “Anh dám hù tôi!”
“Lúc nhỏ khi đi ngủ, nửa đêm tôi luôn cảm thấy có người đang nói bên tai tôi, tôi sẽ gặp ác mộng.
Tôi sợ ma quỷ thì làm sao, lần sau anh còn dám hù tôi thì tôi sẽ ném anh xuống hồ đấy!”
Lê Hướng Bắc bị gõ đầu thì tức giận nói: “Ai biết bình thường cô hung dữ thế mà lại thích suy nghĩ linh tinh đâu.”
“Tôi không suy nghĩ linh tinh!” Trần Tử Huyên nghĩ lại chuyện cũ: “Khi tôi vừa gả vào nhà họ Nguyễn, có một lần tôi đứng bên ao cá cho cá ăn thì đột nhiên có hòn đá ném vào tôi, lúc đó tôi đứng không vững nên bị ngã vào ao cá, cả người ướt sũng.
Khi đó tôi còn mang thai, Nguyễn Chi Vũ và ông cụ cảm thấy tôi ham chơi nên mắng tôi một trận, thế nhưng…”
“Tôi bảo rồi, không phải tự tôi ngã xuống ao cá mà bọn họ không tin.
Quản gia có tìm xung quanh ao cá nhưng không thấy viên đá nào cả, ông ấy nói tôi nghĩ nhiều rồi, thế nhưng rõ ràng có thứ gì đó ném vào chân tôi mà.” Trần Tử Huyên nói một cách căm phẫn, vẻ mặt rất kích động.
Lê Hướng Bắc nhìn dáng vẻ này của cô, không giống như đang nói dối chút nào, hơn nữa Trần Tử Huyên cũng không thích nói dối.
“Lúc đó cô không để Chi Vũ đi điều tra kỹ lại sao?”
Vẻ mặt Trần Tử Huyên kỳ quái: “Khi đó tôi cũng chẳng thân với anh ấy.”
Lê Hướng Bắc bật cười, khi đó hai người bọn họ ngay cả ngủ cũng ngủ với nhau rồi, giấy đăng ký kết hôn cũng làm rồi, con cũng có rồi, vậy mà còn nói không thân, cặp vợ chồng này đúng là kỳ quái.
“Cô đừng nghĩ linh tinh nữa, ở bên ngoài có thể sẽ gặp chuyện nguy hiểm, nhưng ở nhà họ Nguyễn thì tuyệt đối an toàn.” Lê Hướng Bắc an ủi cô một chút, thế nhưng anh ta cũng nghĩ kỹ lại.
“Nghe nói người mang thai dễ thiếu canxi, vậy nên có thể cô thật sự choáng váng thôi.”
“Thế nhưng tôi nhớ lúc đó có thứ đập tới mà.” Giọng điệu Trần Tử