Ngày đầu tiên Nguyễn Chi Nghiên đi làm, thì người hầu của nhà họ Nguyễn đã sắp xếp thời gian biểu cho cô ta đến công ty sớm hơn năm phút, và mọi chuyện đều thuận lợi.
Nhưng hôm nay, Trần Tử Huyên xin nghỉ ốm nên cô không trở lại công ty.
“Cô ấy bệnh rồi sao?”
“Không rõ nữa, khi nãy cô ấy vừa gọi điện đến nói trong người cảm thấy không khỏe, nên hôm nay xin nghỉ ốm rồi.
Có lẽ do cô ấy thức khuya trong chuyến công tác, nên cơ thể không chịu nổi mà bị cảm.” Sau khi đi công tác cùng đồng nghiệp trở về, thì hai người đồng nghiệp bé Heo và An Ninh của cô ở công ty đã trở thành bạn của cô, nghe tin Trần Tử Huyên xin nghỉ ốm, cả hai đều tỏ ra quan tâm lo lắng.
Còn Chu Tiểu Duy vốn là chị em thân thích của Trần Tử Huyên thì thở dài.
Chu Tiểu Duy biết rất rõ sức khỏe của Trần Tử Huyên rất tốt, làm sao cô lại có thể bị ốm chỉ vì thức đêm trong một chuyến công tác chứ? 80% là cô đang trốn việc.
“Rõ ràng cô ấy đang giả bệnh?” Chu Tiểu Duy tự lẩm bẩm một mình: “Trần Tử Huyên đang làm gì ở nhà chứ?”
Mấy đồng nghiệp của Chu Tiểu Duy đang rất nóng lòng, họ đã sớm tụm lại một đám, cơ cấu nhân viên trong công ty đơn giản chỉ khoảng 20 người, mọi người vừa bận rộn với công việc ngập đầu, vừa khui chuyện ra bàn tán.
Còn phía bên kia của văn phòng rất yên tĩnh.
Là một nhân viên mới, nên Nguyễn Chi Nghiên đã được đích thân quản lý tiếp đón.
Mặc dù quản lý chỉ giới thiệu ngắn gọn Nguyễn Chi Nghiên chỉ đến đây để thực tập, nhưng nhìn vẻ mặt nịnh bợ của người quản lý thì mọi người trong văn phòng đều biết cô gái này chắc phải là ‘hoàng thân quốc thích” gì đây.
Những nhân viên cũ còn lại đều là mấy tay có kinh nghiệm ở công sở, đối mặt với một nhân viên được chỉ định như Nguyễn Chi Nghiên, thì ban đầu tốt nhất hãy làm như những người qua đường ôn hòa, tìm hiểu tính cách và lai lịch xong rồi mới nắm bắt cơ hội tiếp cận.
Vì vậy, Nguyễn Chi Nghiên ngồi ở ghế văn phòng cả một buổi sáng mà không một ai bắt chuyện hay làm phiền.
Gần đến giờ ăn trưa, quản lý đột nhiên đi về phía cô ta.
Anh ta cố gắng hạ giọng: “Chi Nghiên, cô có biết Trần Tử Huyên bệnh có nặng không, cô ấy đã đi khám chưa, có ai đến bệnh viện cùng cô ấy không?” Lời nói của người quản lý đầy dụng ý sâu xa.
Mặc dù không biết rõ lai lịch của Trần Tử Huyên, nhưng hôm qua chính mắt anh ta thấy Lê Hướng Bắc vừa đến công ty thì đã ngồi lên ghế làm việc của Trần Tử Huyên trong văn phòng, chắc hẳn Lê Hướng Bắc có một mối quan hệ thân thiết với cô.
Hơn nữa, Trần Tử Huyên và nữ đại diện của công ty IP&G Lucy, dường như có quen biết nhau, Lê Hướng Bắc còn đích thân đưa Trần Tử Huyên và Nguyễn Chi Nghiên đây rời đi, dựa trên mối quan hệ lợi ích nhiều tầng như vậy, thì tên quản lý chắc chắn sẽ nắm bắt cơ hội tốt này để quan tâm cấp dưới.
“Chị dâu đâu có bị bệnh gì.” Cô ta khẽ nói.
Ánh mắt rụt rè của Nguyễn Chi Nghiên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tập tài liệu trên máy tính để bàn, trông cô ta rất căng thẳng khi trò chuyện với người lạ, cô ta cũng không ngẩng đầu nhìn thẳng vào đối phương.
Người quản lý sửng sốt một hồi.
Đầu tiên, anh ta không ngờ rằng Trần Tử Huyên lại thực sự nói dối để gọi điện xin nghỉ ốm.
Thứ hai, cô Nguyễn Chi Nghiên này thực sự gọi Trần Tử Huyên là “chị dâu”, họ có quan hệ gì đây!
Chu Tiểu Duy tranh thủ giờ nghỉ trưa để gọi mấy cuộc điện và để lại tin nhắn cho Trần Tử Huyên, nhưng Trần Tử Huyên không trả lời, điều này khiến cô ấy hơi lo lắng.
“Xin chào, tôi là bạn của Trần Tử Huyên, tên tôi là Chu Tiểu Duy…” Trong lúc ăn trưa không thấy yên tâm, nên Chu Tiểu Duy đã đắn đo suy nghĩ và cuối cùng cô ấy bèn liều một phen.
Cô ấy quyết định gọi điện thẳng đến nhà họ Nguyễn.
Số điện thoại cố định này là số máy riêng của nhà họ Nguyễn ở khu Yên Hải, dì Phương bắt máy với thái độ thân mật và tôn trọng: “Bà Bùi, xin chào.”
Trần Tử Huyên không có nhiều bạn bè, mọi người trên kẻ dưới trong nhà họ Nguyễn đều nhớ tất cả những người thân và bạn bè liên quan đến Trần Tử Huyên, hơn nữa hiện tại Chu Tiểu Duy lại là vợ của Bùi Hạo Nhiên, dựa trên phép tắc lễ nghĩa thì dì Phương mới gọi cô ấy là bà.
Nhưng Chu Tiểu Duy không quen với điều đó: “Con muốn hỏi một chút.” Cô ấy ngượng ngùng mỉm cười: “Bây giờ Trần Tử Huyên có ở nhà không dì?”
“Mợ chủ của chúng tôi đã ra ngoài lúc 7 giờ sáng rồi, cô ấy còn tự lái xe đi…” Dì Phương thành thật nói.
Vừa nghe xong, Chu Tiểu Duy liên nắm chặt lấy điện thoại trên tay, đồng thời càng thấy lo lắng.
Tự nhiên Trần Tử Huyên lại đột nhiên trốn việc, lại còn lừa người của nhà họ Nguyễn.
“Hôm nay mợ chủ không đến công ty sao?” Dì Phương tinh ý hỏi ngược lại cô ấy.
Chu Tiểu Duy thấy chột dạ.
Với tình hình này, cô ấy không biết phải trả lời làm sao, cô ấy nói Trần Tử Huyên không ở công ty, như thế chẳng khác nào cô ấy đang phản bội Trần Tử Huyên.
Trong lòng Chu Tiểu Duy cảm thấy thấp thỏm do dự, dù sao thì Dì Phương cũng là người đi trước, có vẻ như bà ấy đã đoán đúng.
Dì Phương đã làm việc ở nhà họ Nguyễn cả nửa cuộc đời, EQ của bà ấy cũng khá cao, không