Trần Tử Huyên và những người khác ở lại nhà họ Lê ăn cơm tối.
Cô ba vội vàng gọi điện thoại cho nhà họ Nguyễn để báo cáo, vừa cầm điện thoại vừa liếc mắt lườm Trần Tử HĐông Uyển thể sợ cô sẽ đi tố cáo.
Bên đầu điện thoại kia, ông cụ Nguyễn nghe nói việc xem mắt của Chi Nghiên và Lê Hướng Bắc thất bại, thật đáng tiếc, nhưng ông ấy cũng không thế ép buộc được.
Bà Lê thường thích tự tay mình nấu ăn nhưng đồ ăn bình thường nhà làm lại sợ tiếp đãi không chu đáo.
Bữa cơm này là để nghênh đón cô ba nhà họ Nguyễn và Giang Hoa Nhân nên bà ta đặc biệt đặt sơn hào hải vị ở nhà hàng, những món ăn sang trọng này lại khiến đám người Giang Hoa Nhân ăn rất vui vẻ.
Ông Lê có tính tình rất ôn hòa, trên gương mặt luôn mang theo nụ cười mỉm.
Lê Hướng Bắc rõ ràng là theo gen của cha.
Anh thứ hai và anh thứ ba nhà họ Lê thì khá giống bà Lê, tính cách tương đối cởi mở, hòa đồng.
Hai người, một người kia nói rằng bản thân mình có giới tính không xác định, người còn lại thì có tính cách lạ thường, thích đi đào mộ cổ.
Còn anh cả nhà họ Lê thì hôm nay vắng mặt… Vị trí ngồi kia trống không, Trần Tử Huyên để ý thấy tối nay nhà họ Lê tiếp khách có phần miễn cưỡng khi cười, dường như có chuyện gì đó khiến toàn nhà họ Lê lo lắng.
Anh thứ hai nhà họ Lê nhanh chóng hoàn thành bữa tối, sau đó đứng dậy gật đầu với những vị khách lớn tuổi như cô ba nhà họ Nguyễn, Giang Hoa Nhân rồi nói: “Cháu mời các bác dùng bữa tiếp ạ…” Bước chân của anh ta có chút gấp gáp, đi nhanh ra phía ngoài cửa để gọi điện thoại.
Một lát sau, anh thứ hai nhà họ Lê quay lại, ghé sát vào tai ông Lê nhỏ giọng nói vài câu, sau khi nghe xong, vẻ mặt ông ta lập tức trở nên nghiêm trọng.
Ngay sau đó, mấy cha con nhà họ Lê rời bàn ăn đi vào phòng làm việc.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Cô ba cũng thấy nhà họ Lê hôm nay có chút kỳ quái, vẻ mặt tức giận, trong lòng suy nghĩ rằng quả nhiên nhà họ Lê không thể bằng nhà họ Nguyễn về nề nếp phép tắc, khinh thường khách quý.
Vẻ mặt của bà Lê hơi xấu hổ: “Chắc là có tin tức về con trai lớn của tôi, hôm nay thật sự là ngại quá.” Thực ra bà Lê cũng đã rất hối hận về việc nhận lời xem mắt với người nhà họ Nguyễn.
Nhưng nhà họ Nguyễn đã đích thân lên tiếng, bà ta cũng không dễ từ chối.
Vấn đề của con trai lớn nhà bà ta còn phải nhờ đến sự giúp đỡ của Nguyễn Chi Vũ.
Bên đầu điện thoại kia, ông cụ Nguyễn nghe nói việc xem mắt của Chi Nghiên và Lê Hướng Bắc thất bại, thật đáng tiếc, nhưng ông ấy cũng không thế ép buộc được.
Nhưng nhà họ Nguyễn đã đích thân lên tiếng, bà ta cũng không dễ từ chối.
Vấn đề của con trai lớn nhà bà ta còn phải nhờ đến sự giúp đỡ của Nguyễn Chi Vũ.
Bà Lê thường thích tự tay mình nấu ăn nhưng đồ ăn bình thường nhà làm lại sợ tiếp đãi không chu đáo.
Bữa cơm này là để nghênh đón cô ba nhà họ Nguyễn và Giang Hoa Nhân nên bà ta đặc biệt đặt sơn hào hải vị ở nhà hàng, những món ăn sang trọng này lại khiến đám người Giang Hoa Nhân ăn rất vui vẻ.
Nhưng nhà họ Nguyễn đã đích thân lên tiếng, bà ta cũng không dễ từ chối.
Vấn đề của con trai lớn nhà bà ta còn phải nhờ đến sự giúp đỡ của Nguyễn Chi Vũ.
“Đã tìm thấy anh cả Lê chưa ạ?” Trần Tử Huyên vội vàng ngắt lời.
Cô ba lập tức trừng mắt với cô, quát một tiếng: “Việc này không đến lượt cô lên tiếng, đừng làm cho nhà họ Nguyễn mất mặt!”
Trần Tử Huyên trực tiếp coi bà ta là không khí, đột nhiên đứng dậy khỏi ghế rồi chạy tới chỗ bà Lê, thúc giục: “Bác Lê, rốt cuộc là đã tìm thấy anh cả Lê chưa ạ?”
“Bác, bác cũng không rõ lắm.” Bà Lê vì lo lắng mà trở nên căng thẳng.
Ánh mắt hướng về phía phòng làm việc rồi lại thở dài: “Bác trai Lê của cháu đã nói bác đừng lo lắng nhiều quá, họ sẽ tìm ra cách…”
Cô ba không thế chịu đựng được việc cô xem thường mình, vẻ mặt tức giận, tay đập mạnh xuống bàn: “Bây giờ cô còn không biết cả lớn nhỏ, lát nữa theo tôi về…” Trần Tử Huyên cũng nổi giận: “Cô ba, cô cũng sắp thành bà già sáu mươi tuổi rồi, đừng có nổi bệnh công chúa nữa!”
“Cô, cô…” Từ trước đến giờ cô ba chưa từng bị mắng là “bà già” như vậy, bà ta tức giận đến nỗi hơi thở cũng không còn được bình thường.
Bị kích động khiến cô ta quên cả lễ nghĩa, bà ta lớn tiếng chửi bới: “Khốn kiếp, hôm nay xem tôi có dạy dỗ được cô không…”
Bà Lê nhìn cô ba nhà họ Nguyễn ngang ngược, đang không biết nên giải quyết thế nào thì may là Lê Hướng Bắc từ phòng làm việc chạy nhanh tới.
“Trần Tử Huyên” Anh ta gọi cô.
Cô ta thấy Lê Hướng Bắc chạy tới, lúc này mới tỉnh táo mà nhận ra đây là nhà họ Lê, còn phải chú ý đến thể diện.
Sau đó liền nghe thấy Lê Hướng Bắc hướng về phía này nói: “Nguyễn Chi Vũ tìm cô này.” Anh ta vừa nói vừa giơ giơ điện thoại di động lên.
Điều này thực sự khiến cô ba nghiến răng nghiến lợi vì đứa cháu trai không coi ai ra của mình.
“Bên kia sao lại ồn ào vậy?” Trần Tử Huyên cầm điện thoại di động, cô còn chưa kịp mở miệng nói thì Nguyễn Chi Vũ đã hạ thấp giọng mà hỏi ngược cô một câu.
“Không có gì.” Cô cầm điện thoại di động, đi đến cửa sổ sát đất bên kia.
Nguyễn Chi Vũ làm sao mà không nghe ra được đó là giọng của cô ba chứ, the thé đến chói tai.
Vê cơ bản Trần Tử Huyên sẽ không nói cho anh biết về những chuyện này, anh mà có chủ động hỏi đến thì cô cũng lạnh nhạt mà bỏ qua.
Ngược lại, Nguyễn Chi Vũ hy vọng rằng cô có thể nói với anh, nhưng cô không muốn nói cho anh biết.
“Anh tìm em có chuyện gì à?” Trần Tử Huyên hỏi anh vì không nghe thấy có phản hồi nào.
Nguyễn Chi Vũ nhất thời không trả lời được, tối qua anh về thì cô đã ngủ rồi.
Sáng sớm hôm sau anh đi ra ngoài khi cô còn chưa tỉnh dậy, buổi chiều quay trở về nhà thì cô lại ở bên nhà họ Lê.
Chỉ là đột nhiên cảm giác khoảng thời gian này cũng không thể nói chuyện với cô một cách cẩn thận.
“Hôm nay ở nhà nấu món Phật nhảy tường.” Anh nói xong mà cũng không hiểu tại sao mình nói vậy, nhưng cả nhà họ Nguyễn thì đều biết rằng Trần Tử Huyên thích ăn món Phật nhảy tường.
“Em đã ăn no ở nhà họ Lê rồi.” Cô không rõ vì sao Nguyễn Chi Vũ lại nói chuyện nhàm chán như vậy, thật ra thì cô cũng không có sở thích ăn uống lắm.
Có vẻ như Nguyễn Chi Vũ không có gì quan trọng để nói với cô, nhưng đột nhiên Trần Tử Huyên lại có việc gấp muốn nhờ anh.
“Nguyễn Chi Vũ, anh cử người đi nghe ngóng tin tức anh cả nhà họ Lê và Đường Duật đi… Em sợ hai người đó gặp phải nguy hiểm.”
Nguyễn Chi Vũ im lặng một lúc, anh thật bất ngờ khi cô đột nhiên nhắc đến chuyện này.
Giọng Trần Tử Huyên lúc này gấp gáp hơn: “Anh nhờ người đi điều tra một chút, xem hai người đó có nhập cảnh vào Italia hay không…” Trước đó, cô có nhấn mạnh: “Đường Duật cũng mất liên lạc hai tháng rồi.”
“Anh biết.” Giọng Nguyễn Chi Vũ trở nên phức tạp, anh vẫn luôn cử người đi tìm tung tích Đường Duật, nhưng mỗi lần nói đến cái tên “Đường Duật” với cô thì luôn làm cho tâm tư của anh trở nên phức tạp, hai người đều im lặng không nói gì.
“Về nhà sớm đi.” Cuối cùng Nguyễn Chi Vũ nói với cô qua điện thoại di động như vậy.
Trần Tử Huyên ừm một tiếng rồi cúp điện thoại trước.
“Trần Tử Huyên, làm sao mà cô biết được cả hai đều đi qua Italia?” Lê Hướng Bắc bước đến, vừa lúc nghe được nội dung cuộc trò chuyện của cô với Nguyễn Chi Vũ.
Cô đưa điện thoại di động cho Lê Hướng Bắc, tùy ý nói: “Anh đoán xem.”
Lê Hướng Bắc cũng không hỏi thêm.
Cô ba ở trên bàn ăn có vẻ tức giận, lạnh giọng nói với bà Lê như thể nhà họ Lê tiếp đãi không chu đáo.
“Xem ra nhà họ Lê bận rất nhiều việc, chúng tôi sẽ