Lucy kìm nén bực bội đợi đến sáu giờ chiều, cuối cùng cũng tới giờ tan làm, lao ra khỏi đại sảnh của công ty như một mũi tên, hét to: “Mẹ nó… ”, cô ta chửi bậy bằng nhiều từ vô cùng khác biệt.
Từ nhỏ, Lucy đã là một cô nhi, tự sinh tự diệt suốt hai mươi mấy năm, không có gì phải bận tâm lo lắng, cô ta vốn luôn tự do tự tại, nhưng lại thiếu Nguyễn Chi Vũ một món nợ ân tình, cách thức trả nợ này thực sự muốn lấy luôn cái mạng già của cô ta mà.
Cô ta đi thẳng đến quầy rượu của quán bar: “Lão Quỷ, mang rượu lên, phải ly lớn!” Cô ta quát một tiếng với bartender, gần đây cô ta thực sự khó chịu muốn hỏng luôn rồi.
“Ông chủ cho cô đi làm việc kiếm tiền, không cần nỗ lực bán mạng ở bên ngoài mà cô còn không muốn.” Bartender của quán bar nhìn cô.
“Để anh mỗi ngày đi đối diện với một đám bà tám, anh chấp nhận không hả!” Lucy hung hăng trừng anh ta.
Lão Quỷ cố tình trưng ra vẻ mặt bỉ ổi nói: “Ôi, người ở tầng cao nhất của IP&G đều là cực phẩm đó, toàn là người đẹp vây xung quanh, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.”
Lucy khinh bỉ anh ta: “Có ông chủ nào dáng vẻ thô kệch như anh, anh cùng lắm chỉ có thể làm bãi phân dưới hoa mẫu đơn thôi.” Mấy người ngồi cạnh đều là người quen của quán bar, nghe thấy Lucy mắng Lão Quỷ tới nghẹn họng thì không ngần ngại cười sằng sặc.
“Hay là nói với cậu chủ Nguyễn, điều chuyển Lucy sang chỗ này của chúng ta.” Đột nhiên gương mặt Lucy trở nên dữ tợn, lầm bầm chửi bới: “Tâm can bảo bối của ông chủ không ở đây, tôi tới đây làm cái rắm gì?” Lucy bắt đầu ghi hận Nguyễn Chi Vũ ở trong lòng, đặc biệt là cái cô Trần Tử Huyên kia, đều do cô hại cả.
Lão Quỷ lắc đầu, biểu thị đồng tình với cô ta.
“Không ngờ cô cũng có ngày trở thành vệ sĩ, sâu bám đuôi.” Mấy người còn lại cùng nhau thở dài: “Haiz, thật đáng thương.”
Cô ta thê thảm đủ lắm rồi, đám người kia còn ở đó trêu chọc cô ta, cô ta đập bàn một cái thật mạnh, đôi mắt âm độc liếc qua liếc lại: “Tất cả im hết cho tôi!”
Tuy ông chủ Nguyễn đẹp trai anh dũng, nhưng bọn họ biết rõ Lucy này mới là nhân vật hung ác, đừng chọc vào người phụ nữ này là tốt nhất.
Đúng lúc đó, có một em trai nhỏ mệnh không tốt chạy vào, vội vàng hô to: “Chị Lucy, cậu chủ Nguyễn bảo bây giờ chị tới nhà họ Lê một chuyến…” Ánh mắt Lucy hung dữ, đột nhiên đứng dậy, túm lấy cổ áo của anh ta, đấm mạnh một cái trước.
Quả đấm này thực sự rất đau, anh trai nhỏ rất vô tội, khóe miệng trào máu nhưng vẫn làm tròn bổn phận: “Cậu chủ Nguyễn, cậu chủ Nguyễn bảo chị tới nhà họ Lê theo dõi cô Tử Huyên ngay bây giờ.”
“Tôi đi cái đầu anh!” Trận nổi giận của Lucy dọa em giai chuyển lời kia sợ rồi.
Mọi người trong quán bar kinh ngạc cùng nhau thốt lên: “Oh, poor Jack.”
Tâm trạng Lucy vô cùng khó chịu, cảm thấy mình cứ như con cún nhỏ bị người ta đẩy tới đẩy lui, uống hai cốc bia lạnh liên tiếp mới hơi tỉnh táo lại, dù cô ta không tình nguyện thế nào đi chăng nữa, cuối cùng dưới ánh mắt đám người Lão Quỷ, cô ta cũng sầm mặt rời khỏi chỗ ngồi.
“Trần Tử Huyên lại bắt nạt cô gái được chiều chuộng rồi.” Lucy bám theo, chuyến này coi như không uổng công, cô ta trốn sau dãy cây đại thụ xanh mướt, tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy Trần Tử Huyên với vẻ mặt tức giận đang lớn tiếng trách mắng Nguyễn Chi Nghiên ngồi xổm trên thảm cỏ…
“Nguyễn Chi Nghiên, cô đừng giả bộ nữa, tôi không tin lần nào cũng trùng hợp như vậy, rốt cuộc tại sao cô lại ở đây, và tại sao lại ngồi đây khóc!”
“Có phải cô trói anh Kỳ Phong lại không?”
“Nói cho tôi biết Đường Duật đang ở đâu đi?”
“Nguyễn Chi Nghiên, tôi thực sự không biết cô ngốc thật hay giả ngốc nữa… Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám gây tổn thương đến người thân bên cạnh tôi, tôi sẽ không tha cho cô đâu!” Từ lời Trần Tử Huyên nói có thể biết được rất nhiều thông tin, mà cô gái luôn được chiều chuộng Nguyễn Chi Nghiên kia dường như bị cái gì đó dọa, cứ khóc mãi.
Hiện trường hơi âm ỹ, người nhà họ Lê đều chạy tới, Lê Kỳ Phong ngất bên kia đường được khiêng lên xe cấp cứu.
Tài xế nhà họ Nguyễn mở xe Bugatti ra, cuối cùng cũng tìm thấy Nguyễn Chi Nghiên, cô ba nhà họ Nguyễn cho rằng Trần Tử Huyên làm Nguyễn Chi Nghiên khóc, mắng cô một trận, Trần Tử Huyên chẳng thèm đặt cô ba kia vào trong mắt, trái lại luôn đề phòng nhìn chằm chằm Nguyễn Chi Nghiên.
Giao thông bên này thông thuận rất nhanh, người nhà họ Lê đều đã đi tới bệnh viện, Trần Tử Huyên chỉ có thể ngồi cùng một chiếc xe với Nguyễn Chi Nghiên về nhà họ Nguyễn!
Lucy lạnh lùng quan sát tất cả sự việc xây ra.
“Tìm thấy Lê Kỳ Phong rồi.” Sự yên tĩnh của ban đêm được khôi phục, Lucy vô cùng có trách nhiệm gọi điện thoại cho Nguyễn Chi Vũ: “Tôi vẫn luôn theo dõi, vẻ mặt của Lê Kỳ Phong có gì đó không đúng, vô cùng hoảng hốt, dường như không ngần ngại chạy thẳng ra ngoài đường, cảm giác giống như bị nhốt lại một thời