Đường Duật…
“Lê Kỳ Phong, anh mau tỉnh lại, tôi hỏi anh, Đường Duật đang ở đâu?” Trần Tử Huyên hạ thấp giọng, thậm chí nôn nóng đến mức muốn trực tiếp chạy đến lay anh ta tỉnh, nhưng anh ta vẫn nằm im trên giường, không có động tĩnh gì hết.
Mà lúc này, bà Lê vốn dĩ đang ra ngoài ăn lại đột ngột trở về, lúc bà Lê đi vào phòng bệnh thấy Trần Tử Huyên đứng cạnh giường.
“Thằng bé vẫn chưa tỉnh.
” Bà nhẹ nhàng nói Trần Tử Huyên lùi về phía sau một bước, cô khôi phục vẻ mặt bình tĩnh lúc trước, nhưng vẫn không giấu được sự lo lẳng và vô cùng thất vọng.
Lúc đầu, cô cũng không gấp gáp như vậy, tuy Đường Duật luôn tự thu mình lại, không thích nói chuyện, anh ta không thích báo cáo tình hình của mình với ai cả, thường xuyên không tìm được anh ta, xuất quỷ nhập thần, cứ như chơi trốn tìm vậy, nhưng mà mấy năm gần đây, anh ta cũng không dễ bị thương, rất ít người có khả năng làm hại được anh ta.
Nhưng đồng tiền xu cổ kia lại nói, anh ta đã chết rồi.
Tâm trạng Trần Tử Huyên lập tức trùng xuống, vành mắt không nhịn được mà ửng đỏ, cô không tin, cô không tin những lời kì ảo kia.
Bà Lê chú ý tới sự thay đối tâm trạng của cô, nhìn đứa con cả đang nằm trên giường bệnh, bà đột nhiên bừng tỉnh, hình như người mà Trần Tử Huyên thực sự lo lắng là một người khác.
“Không biết khi nào Kỳ Phong mới tỉnh lại, Tử Huyên, hay cháu về nhà họ Nguyễn ngủ một giấc, nghỉ ngơi một lát đi, con trai bác mà tỉnh lại, bác sẽ gọi điện báo cho cháu biết ngay lập tức.
” Bà Lê thấy sắc mặt cô xanh xao, thử khuyên cô về nghỉ.
“Cháu không cần phải cứ luôn túc trực ở đây, cháu muốn hỏi Kỳ Phòng điều gì, bác có thể giúp cháu.
” Bà Lê đoán rằng Trần Tử Huyên có việc gì đó rất gấp muốn hỏi đứa con cả của mình.
Trần Tử Huyên đột nhiên nắm lấy tay bà Lê, nhờ vả: “Nếu như anh Phong tỉnh lại, bác Lê, bác giúp cháu hỏi anh ta, có phải khi đó anh ta ở cùng một chỗ với Đường Duật không, anh ta trốn ra được, còn Đường Duật thế nào rồi, Đường Duật đang ở đâu?” Cô không cố tình che giấu gì hết, trong lòng cô, cô và Đường Duật không có chút mập mờ, dơ bẩn gì cần phải giấu giếm.
“Không biết khi nào Kỳ Phong mới tỉnh lại, Tử Huyên, hay cháu về nhà họ Nguyễn ngủ một giấc, nghỉ ngơi một lát đi, con trai bác mà tỉnh lại, bác sẽ gọi điện báo cho cháu biết ngay lập tức.
” Bà Lê thấy sắc mặt cô xanh xao, thử khuyên cô về nghỉ.
“Cháu không cần phải cứ luôn túc trực ở đây, cháu muốn hỏi Kỳ Phòng điều gì, bác có thể giúp cháu.
” Bà Lê đoán rằng Trần Tử Huyên có việc gì đó rất gấp muốn hỏi đứa con cả của mình.
Trần Tử Huyên đột nhiên nắm lấy tay bà Lê, nhờ vả: “Nếu như anh Phong tỉnh lại, bác Lê, bác giúp cháu hỏi anh ta, có phải khi đó anh ta ở cùng một chỗ với Đường Duật không, anh ta trốn ra được, còn Đường Duật thế nào rồi, Đường Duật đang ở đâu?” Cô không cố tình che giấu gì hết, trong lòng cô, cô và Đường Duật không có chút mập mờ, dơ bẩn gì cần phải giấu giếm.
Bà Lê giật mình, hóa ra là vì Đường Duật, con riêng nhà họ Đường, mọi người luôn đồn đại rằng anh ta là một kẻ đần độn, tự kỷ, nhưng Đường Duật, Trần Tử Huyên và đứa con trai thứ tư của bà là bạn bè, hình như Đường Duật và Nguyễn Chi Vũ cũng có qua lại, bà Lê ít nhiều cũng biết thêm một chút, hơn nữa, Trần Tử Huyên và Đường Duật hình như là thanh mai trúc mã, vẫn chơi với nhau từ nhỏ tới lớn.
“Được, cháu mau trở về nghỉ ngơi đi, cháu thức khuya như vậy thực sự không tốt cho tinh thần đâu.
” Trần Tử Huyên cảm thấy, có thể là do dì Phương nói với bà Lê rằng trạng thái tinh thần của cô không ổn, chính là chuyện âm thanh ảo giác kia, cô cúi đầu đi ra khỏi phòng bệnh.
“Tôi không có bệnh.
” Cô tự nói với bản thân.
Bà Lê hiền từ vỗ vỗ bả vai cô, cười nói: “Bác thấy bác vẫn nên tự mình đưa cháu lên xe mới yên tâm được.
Bốn đứa con trai nhà bác đều bị bác làm cho ngoan ngoãn nghe lời, chẳng như cháu, việc gì khó khăn cũng chỉ có một thân một mình tự lo.
”
Trần Tử Huyên mỉm cười ngượng ngùng.
Hai người cùng nhau đi xuống bằng thang máy, ra khỏi đại sảnh của bệnh viện, khi Trần Tử Huyên chuẩn bị đi về phía bãi đỗ xe vẫn không quên nhắc nhở lại lần nữa: “Anh Phong mà tỉnh thì gọi cho cháu ngay nhé.
”
“Biết rồi, biết rồi mà.
” Bà Lê bảo đảm với cô, không quên lải nhải một câu: “Không ngờ đứa nhóc như cháu lại cứng đầu thế.
”
Trần Tử Huyên bị bà Lê chọc cười, cô cũng sắp ba mươi tuổi đến nơi rồi, bà Lê rất hài hước, dường như bà ấy coi tất cả những người trẻ tuổi đều là đứa trẻ mới lớn.
Cô thực sự rất mệt, cực kỳ mệt mỏi, gật gù với bà Lê: “Tự cháu đi xuống bãi đỗ xe được, bác đến nhà ăn tìm mấy người bác trai Lê đi nhé.
” Bà Lê nhìn thấy cô đã ngoan ngoãn trở về, mới đồng ý: “Đi đường cẩn thận.
”
Trần Tử Huyên vừa suy nghĩ xem về nên ngủ mấy tiếng để đặt đồng hồ báo thức, vừa cầm chìa