Đèn phòng ngủ của Trần Tử Huyên sáng như ban ngày, thậm chí còn hơi chói mắt, trong khi cả bốn phía đều bị bao phủ bởi bóng tối đen như mực, căn phòng ánh đèn sáng choang kia nổi bật quá mức.
Rạng sáng, cô vẫn bật hết tất cả đèn lên.
Dì Phương gõ cửa, đi vào, trên tay bưng một bát thuốc an thần mới sắc xong, bác sĩ dặn cô phải luôn uống thuốc đúng giờ.
Trần Tử Huyên quay đầu lại, đột nhiên tức giận mắng: “Tôi không có bệnh!”
Dì Phương ngạc nhiên, cảm thấy tâm trạng của cô hôm nay vô cùng cáu kỉnh, nhưng cũng không nghĩ nhiều lắm, vẫn đặt bát thuốc lên bàn, giọng nói ôn hòa: “Loại thuốc đông y này dù có bệnh hay không đều có thể uống, giúp an thần, ngủ ngon.”
“Đêm nay, cậu chủ Nguyễn hình như có việc bận không trở về nhà, cô nghỉ sớm một chút đi.” Dì Phương nhanh chóng nói xong, rón rén bước ra ngoài, đóng cửa lại, trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng bát bị ném vỡ.
Dì Phương cau mày đứng ngoài cửa, mỗi tối đều có hai nữ giúp việc túc trực ngoài cửa phòng ngủ chính, cô giúp việc hoảng sợ, sau khi bác sĩ kê thuốc cho cô chủ, mấy người giúp việc các cô luôn lo lắng sẽ phát sinh sự cố gì đó.
“Dì Phương, dạo gần đây cô chủ rất khác thường, bưng thuốc lên cho cô ấy nhưng cô ấy không chịu uống, buối tối khi đi ngủ còn phải bật toàn bộ đèn đến mức chói mắt.”
Dì Phương giận dữ mắng một tiếng: “Muốn ở nhà họ Nguyễn thì nói ít một chút.”
“Vâng.” Người nữ giúp việc cúi đầu theo khuôn phép.
Trong căn phòng đèn sáng chói như ban ngày kia, Trần Tử Huyên lo lắng bất an, cô không ngủ được, đầu óc hỗn loạn, tâm tư rối bời, hàng loạt nghi vấn phức tạp chồng chất trong đầu, tâm trạng thì buồn bực không yên.
Đêm nay Nguyễn Chi Vũ hình như lại có việc bận, anh thực sự rất bận rộn, hai người bọn họ có rất ít thời gian có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau một cách đàng hoàng.
Cô có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng không thể nói rõ qua một cuộc điện thoại được, làm sao để mở lời đây chứ, đầu óc cô loạn tới mức muốn nổ tung luôn rồi.
“Cô chủ, cô muốn đi đâu thế?” Lần này hai nữ giúp việc đứng ngoài cửa sợ muốn chết luôn rồi, Trần Tử Huyên thay quần áo, nửa đêm nửa hôm muốn ra ngoài.
“Tôi tới bệnh viện, thăm anh trai của Lê Hướng Bắc.” Trần Tử Huyên vừa tìm chìa khóa xe trong túi xách, vừa nhanh chóng nói: “Nếu như có ai hỏi tới thì nói tôi cần đến chỗ nhà họ Lê một chuyến, lúc đó tôi là người chứng kiến, bọn họ cần tôi qua đó nói rõ sự việc…”
“Nhưng mà, nhưng mà...” Nữ giúp việc do dự, cảm thấy không thỏa đáng: “Cô chủ, bây giờ đã là hai giờ sáng rồi, hay đợi đến gần sáng rồi bảo tài xế đưa cô đi.” Trần Tử Huyên lạnh mặt, nhìn hai nữ giúp việc: “Chuyện nhỏ nhặt như vậy, mấy người muốn đi quấy rầy ông nghỉ ngơi sao hả!” Tay phải của cô nắm chặt lấy chìa khóa xe.
“Không, không phải.” Người nữ giúp việc bị khí thế của cô dọa giật mình, lập tức cúi đầu xuống.
“Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi, điện thoại của tôi còn pin, cũng không tắt máy.” Trần Tử Huyên ném lại một câu, giẫm lên giày cao gót bước nhanh xuống lầu, ngay cả tài xế trực dưới ầu cũng bị cô từ chối, tự cô lái xe còn nhanh hơn.
Ban ngày con đường lớn ùn tắc, nửa đêm rạng sáng thế này lại vô cùng trống trải, yên ắng, Trần Tử Huyên đi với tốc độ rất nhanh, giống như đang phát tiết cơn buồn phiền ức chế trong lòng.
Cô thực sự không thể nào ngủ được, cô cứ ở mãi trong phòng ngủ hưởng thụ sự thoải mái, nhưng điều này lại càng khiến cô lo lắng.
Thấp thỏm, bất an trong lòng dường như không còn chỗ chứa, cô vô cùng buồn bực, quyết định đến bệnh viện chờ Lê Kỳ Phong tỉnh lại, có lẽ sau khi Lê Kỳ Phong tỉnh lại cô có thể biết được chút gì đó.
Người nhà họ Lê thấy Trần Tử Huyên vội vã chạy tới thì đều giật mình.
“Tình hình hiện tại của anh Phong thế nào rồi, lúc nào có thể tỉnh lại?” Trên mặt Trần Tử Huyên tràn đầy vẻ nôn nóng bất an, cô lái xe thể thao mui trần đến đây, gió đêm thổi khiến lòng cô hơi ngổn ngang, mà cô hình như cũng không chú ý lễ phép với những người này.
“Đã làm kiếm tra tổng thế, không có gì đáng lo, chỉ bị thiếu chất dinh dưỡng, bác sĩ nói trong hai mươi tư giờ tới có thể sẽ tỉnh.” Bà Lê vừa nói vừa đứng cạnh đánh giá cô, hỏi ngược lại: “Cháu tự mình đi tới đây sao?”
“Vâng.”
Bà Lê nhíu mày: “Nhưng bây giờ là hai giờ sáng…” Cảm thấy khá khó hiểu, một người phụ nữ vội vã chạy tới bệnh viện như vậy, cứ như không thể đợi thêm một giây phút nào nữa.
“Tử Huyên, cháu về nhà họ Nguyễn nghỉ ngơi trước đi, chuyện của Kỳ Phong, cháu có lòng là được rồi.”
Trần Tử Huyên tìm một ghế trống ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: “Cháu không buồn ngủ, cháu ở đây đợi cùng mọi người.” Cô nói vô cùng tự nhiên, ông bà Lê liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy không được ổn cho lắm, Trần Tử Huyên và đứa con trai lớn của bọn họ cũng không qua lại thân thiết.
Hơn nữa, cô còn là cháu dâu nhà họ Nguyễn.
Bà Lê nhìn cô ngồi trên ghế của bệnh viện, cảm thấy không thích hợp: “Tử Huyên, cháu không cần phải ngồi chờ ở bệnh viện thế này đâu, hay là để bác Lê đưa cháu về.”
“Cháu ở nhà họ Nguyễn cũng không ngủ được.” Trần Tử Huyên không ngẩng đầu lên, mơ hồ nói một câu.
Bà Lê hơi ngờ vực nhìn cô, không biết bản thân có nghe nhầm không nữa.
Cậu hai nhà họ Lê đi tới, người trẻ tuổi nên chẳng cần nhiều quy củ, lễ tiết: “Mẹ, cô ấy muốn ở lại đây, sao mẹ lỡ đuổi người ta đi được chứ.”
Bà Lê tức giận trừng mắt với đứa con thứ này của mình.
Cậu hai nhà họ Lê đánh giá Trần Tử Huyên một chút, trực tiếp ngồi xuống cái ghế trống cạnh cô, hỏi: “Nghe mọi người nói lúc Hướng Bắc lái xe thì anh cả của tôi tự mình lao ra, cô ngồi ở ghế lái phụ, lúc ấy có nhìn thấy vẻ mặt của anh cả tôi thế nào không, anh ấy có nói gì đó không?”
Trần Tử Huyên ngẩng đầu lên, giọng điệu vô cùng nhẹ nói cho anh ta biết: “Vẻ mặt anh Phong rất hoang mang, giống như bị cái gì dọa sợ vậy, tôi thấy anh ta vừa chạy vừa ngoảnh lại nhìn phía sau, hình như đang bị ai đó truy đuổi.
Anh ta đột nhiên lao ra đường lớn, Lê Hướng Bắc phanh gấp, quay vô lăng ra hướng khác, ban đầu chúng tôi không biết đó là anh Phong, anh ấy lúc đó đầu bù tóc rối, mặt mũi lem luốc, quần áo bẩn thỉu, xe không đụng vào anh ấy, anh ấy ngã xuống trước mui xe bất tỉnh, chưa nói được câu gì.”
“Xem ra anh cả tôi thực sự gặp phải chuyện gì đó ngoài ý muốn rồi.” Giọng điệu của cậu hai nhà họ Lê hơi tức giận: “Tìm được người đó là ai, chúng tôi nhất định không tha cho anh ta.”
Ánh mắt Trần Tử Huyên rất bình tĩnh nhìn lại anh ta: “Tìm được người đó thì nhớ báo cho tôi