Đường Duật và cậu cả nhà họ Lê đều nằm viện thêm hai ngày để bác sĩ theo dõi.
Bác sĩ đã nói, nếu tất cả chỉ tiêu cơ thể của họ đều khôi phục lại như tình trạng bình thường, hai người có thể ra viện.
“Bác sĩ! Sau này, vết thương có để lại hậu quả gì không?” Người nhà họ Lê vẫn rất lo lắng: “Bây giờ, con trai tôi vẫn không thể nhớ nổi những chuyện đã xảy ra trong thời gian trước, điều này có ảnh hưởng gì đến bộ não không?”
Bác sĩ tươi cười, bảo họ cứ yên tâm: “Mỗi tuần, hãy để cậu ta đến tái khám định kỳ một lần.
Máy CT cho thấy tất cả đều bình thường, mọi người yên tâm đi! Trong tình trạng mất trí nhớ tạm thời, sau khi tiếp xúc một vài sự việc, người bệnh sẽ nhanh chóng nhớ lại thôi.” Nhưng vị bác sĩ suy nghĩ thêm một chút rồi nói tiếp: “Tình huống của một bệnh nhân khác có thể hơi phức tạp hơn một chút!” Ngón tay bác sĩ đang chỉ về phía Đường Duật.
“Trên người cậu ta toàn là những vết thương ngoài da.
Tối hôm đó, tim của cậu ta cũng suy kiệt một cách nhanh chóng, nhưng sau ba giờ, tim lại dần dần khôi phục như tình trạng bình thường.
Chuyện này… Từ trước đến nay, chúng tôi chưa bao giờ gặp tình huống như vậy.” Các bác sĩ đều cảm thấy bệnh tình của Đường Duật vô cùng kỳ quái: “Nhưng mọi người cũng không cần lo lắng nhiều, cả hai người đều có thể ra viện ngay trong hôm nay.” Nhắc tới Đường Duật, sắc mặt cậu cả nhà họ Lê lập tức trở nên tối tăm, anh ta rợn mắt nhìn thằng em trai Lê Hướng Bắc của mình: “Em lập tức xin lỗi Đường Duật cho anh.”
“Em dám đánh đập người ta thành như vậy, định trở thành du côn trong thành phố này à?” Cậu cả nhà họ Lê đã thay đồng phục bệnh nhân, sắc mặt tốt hơn trước rất nhiều, tức giận dạy dỗ em trai mình.
Lê Hướng Bắc lập tức bác bỏ: “Bọn em thật sự không đánh anh ta!” Lúc trước, ông Lê cũng đã nghe nói đến chuyện con trai thứ tư của mình và mấy người Nguyễn Chi Vũ kéo Đường Duật vào bệnh viện, ông ta nhíu mày nói: “Mặc kệ chuyện gì đã xảy ra, lúc trước mấy đứa cũng từng quen biết, hôm nay cậu ta muốn ra viện rồi, con cứ qua đó thăm hỏi một chút.” Ông ta cũng cảm thấy trong chuyện này, có lẽ con trai mình có lỗi với Đường Duật.
Lê Hướng Bắc rất không tình nguyện, nhưng cũng đành phải lên lầu, vào phòng bệnh của Đường Duật và hỏi thăm sức khỏe anh ta.
Nhưng anh ta không ngờ là mình sẽ gặp phải Trần Tử Huyên ở ngoài cửa phòng bệnh của Đường Duật.
Hôm nay Đường Duật ra viện, tất nhiên Trần Tử Huyên cần phải đến.
Trần Tử Huyên liếc Lê Hướng Bắc, thái độ của cô không vui mừng, cũng không lạnh nhạt mà chỉ nói một câu: “Bác sĩ chính vẫn đang kiểm tra lần cuối cho Đường Duật, chúng ta phải đợi thêm lát nữa mới được vào phòng.”
Thấy thái độ của cô, trong lòng Lê Hướng Bắc cũng cảm thấy rất khó chịu: “Các người thật sự đều cảm thấy tôi và mấy người Chi Vũ đều đang nói dối sao?” Trong lòng đầy oan ức, anh ta vừa kìm nén vừa gầm lên với cô: “Mặc dù camera quỷ quái cho thấy chỉ có mấy người chúng tôi đi vào nhà trọ của Đường Duật, ngoài ra không có ai khác xuất hiện, nhưng chúng tôi cũng đâu có gì cần nói dối.
Dù cô không tin tôi, cô cũng nên tin tưởng Chi Vũ chứ? Cô cũng biết tính cách Chi Vũ mà.
Chi Vũ khinh thường việc nói dối, chắc chắn cậu ta sẽ không lừa ai cả.”
Mấy người bọn họ đều như người câm uống phải hoàng liên, trong miệng rất đắng nhưng không thể mở miệng nói ra: “Hôm qua, cô cũng đến đây thăm Đường Duật đúng không? Cô cũng chưa hỏi anh ta à? Anh ta có nói là chúng tôi làm anh ta bị thương không?” Thậm chí Lê Hướng Bắc còn nghi ngờ là… Có thể là Đường Duật đã thiết kế chuyện này, cố tình hãm hại bọn họ, để bọn họ phải gánh tội thay.
“Cậu ấy cũng không nói là các anh đã làm vậy.” Thái độ của Trần Tử Huyên khá bình tĩnh, cô tiếp tục bổ sung một câu: “Cậu ấy nói là cậu ấy cũng không biết người kia là ai.”
Lần này, Lê Hướng Bắc thật sự nổi giận: “Con mẹ nó! Tại sao anh ta lại không biết chứ?”
Lê Hướng Bắc còn đang chờ Đường Duật đột nhiên trở nên tốt bụng, sau đó giải oan cho bọn họ.
Bây giờ Đường Duật lại nói là mình cũng không biết, như vậy là ý gì?
Cửa phòng bệnh của Đường Duật được mở ra, các báo sĩ từ bên trong đi ra.
Trần Tử Huyên liên tục hỏi thăm bác sĩ tất cả mọi việc liên quan đến tình trạng vết thương trên người Đường Duật.
Một vị bác sĩ trung niên dẫn đầu các bác sĩ, sắc mặt ông ta hơi phức tạp, lắc đầu và nói một cách không rõ ràng, bọn họ cũng không biết rõ lắm tình trạng này là thế nào.
Còn Lê Hướng Bắc không hề quan tâm đến những chuyện này, anh ta rất tức giận, lập tức xông vào phòng bệnh, đi tìm Đường Duật tính sổ: “Đường Duật! Phòng trọ của anh bị ai lục tung, đồ vật lộn xôn ngổn ngang khắp nơi, anh thì ngã trên sàn nhà, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra hả? Khi tôi và mấy người Chi Vũ xông vào phòng, anh đã ngất xỉu không còn biết gì.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Anh nói cho rõ ràng đi!” Trong phòng bệnh mà Lê Hướng Bắc gào to như vậy, Trần Tử Huyên cũng lập tức chạy vào: “Lê Hướng Bắc! Anh yên lặng một chút được không!” Cô ngăn cản trước giường bệnh như đang bảo vệ đồ của mình.
Lê Hướng Bắc vô cùng tức tối: “Cô cứ che chở anh ta như vậy à?”
“Trong phòng bệnh mà anh hết ồn ào lại la lối, phiền anh ra ngoài đi!” Trần Tử Huyên cũng không hề có một chút khách khí với anh ta.
“Ha ha, Trần Tử Huyên! Cô muốn bảo vệ Đường Duật như một vị thần hả? Tôi xin cô đấy! Trước hết, cô nghĩ lại xem mình có thân phận gì, cô là con dâu nhà nào? Hơn nữa, từ trước đến nay, Đường Duật đều không đơn giản như trong trí tưởng tượng của cô đâu.
Chúng tôi biết rõ con người của anh ta hơn cô đấy!” Lê Hướng Bắc trực tiếp cãi nhau ồn ào với cô trong phòng bệnh: “Bây giờ, tôi có lý do nghi ngờ anh ta đã cố ý, cô chưa bao giờ nhìn thấy Đường Duật sử dụng những thủ đoạn độc ác thôi.”
Trần Tử Huyên tức giận thở hổn hển: “Vậy anh cả của anh cũng nói là không nhớ gì, có phải anh cả của anh cũng có âm mưu gì không?”
Lê Hướng Bắc đỏ mặt tía tai cãi lại cô: “Có lẽ Đường Duật và anh cả đều là người bị hại.”
“Anh ra ngoài đi! Nơi này không chào đón anh.” Sắc mặt Trần Tử Huyên vẫn không tốt hơn, đây cũng không phải là lần đầu hai người họ cãi nhau.
Lần này, cô thật sự vô cùng tức giận, đẩy anh ta ra ngoài.
Bà Lê cũng biết là tính tình con trai mình rất nóng nảy nên bà ta cũng đi theo Lê Hướng Bắc, thấy Lê Hướng Bắc và Trần Tử Huyên đang cãi nhau, bà ta vội vàng bước nhanh hơn, khĐông Uyển hai người: “Nơi này là bệnh viện.
Trong phòng bệnh, hai đứa đều nên nhỏ giọng một chút đi.”
“Bố và anh trai con bảo con đi xin lỗi Đường Duật mà? Con đang làm gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra? Sao hai đứa lại cãi nhau ở đây?” Đầu tiên, bà Lê dạy dỗ con trai mình một câu, sau đó đặt câu hỏi liên tiếp.
Khuôn mặt Lê Hướng Bắc lập tức trở nên tối tăm.
Anh ta đã ba mươi mấy tuổi rồi mà còn cư xử rất ngây thơ, cứ bám ở cửa phòng bệnh, không chịu đi vào trong: “Trần Tử Huyên nói nơi này không chào đón con!”
“Đi vào! Xin lỗi Đường Duật!” Nhưng bà Lê rất có uy, Lê Hướng Bắc lập tức ngừng lấy cớ, không dám không nghe tời.
Trần Tử Huyên thấy bà Lê đích thân đến thăm hỏi sức khỏe Đường Duật, cũng không dám cãi cọ ồn ào với Lê Hướng Bắc nữa, hai người đều là thế hệ con cháu, đều ngoan ngoãn cúi đầu.
Lê Hướng Bắc cũng không còn cách nào, nhìn về phía giường bệnh, nói một câu với Đường Duật: “Xin lỗi vì hôm trước đã ép buộc anh đến bệnh viện để đối chất với anh tôi.
Mong anh thông cảm cho tôi!”
Đường Duật ngồi im trên giường bệnh, cũng không thèm cho Lê Hướng Bắc một ánh nhìn.
Lê Hướng Bắc vô cùng buồn bực.
Từ đầu đến cuối, Lê Hướng Bắc không có cách nào trao đổi với loại người như Đường Duật, anh ta rất ghét loại người có thái độ không thèm để ý đến người khác như Đường Duật.
“Tôi không nhớ nổi.” Sau một lúc lâu, Đường Duật đột nhiên mở miệng.
Bất thình lình nghe một câu như vậy, bà Lê tiến lên một bước và hỏi anh ta bằng giọng điệu ôn hòa: “Đường Duật! Cháu muốn nói là cháu không nhớ nổi, hôm đó ai đánh cháu bị thương như vậy sao?”
Đường Duật ngẩng đầu nhìn bà Lê, sau đó anh ta lại cúi đầu, chăm chú nhìn vào năm ngón tay của mình, móng