Trần Tử Huyên quay về Biệt thự Đông Uyển, bác Phương vô cùng nhiệt tình, đẩy cô vào phòng bếp, cho cô ăn canh trước, sau đó còn nói là mình đã chuẩn bị riêng cho cô món súp bồ câu nấu đậu xanh.
Gần đây cô thức đêm quá nhiều, cơ thể có dấu hiệu nhiệt người, rất thích hợp ăn món này.
“Mùi vị thế nào? Mợ chủ thích mùi vị này không?” Bác Phương là người chăm lo việc ăn uống của cô, bình thường bà ấy luôn làm việc hết lòng hết dạ.
Trần Tử Huyên rất biết ơn bà ấy, bác Phương đối xử với cô rất tốt, thân thiết như người thân trong gia đình vậy.
Tất nhiên cô cũng biết là người nhà họ Nguyễn đối xử rất tốt với cô là vì nể mặt Nguyễn Chi Vũ.
“Hai ngày nay, hình như cậu Chi Vũ không cảm thấy ngon miệng, cậu ấy ăn rất ít, có vẻ tâm trạng cậu ấy không tốt lắm!” Trong khi cô ăn canh, bác Phương cân nhắc rồi thừa cơ nhắc đến Nguyễn Chi Vũ.
Nghe giọng điệu của bà ấy, có vẻ bà ấy có chuyện muốn cầu xin cô, cô buông chén muỗng xuống: “Nguyễn Chi Vũ nổi giận với bác à?”
Tất cả người giúp việc trong nhà họ Nguyễn đều vô cùng sợ Nguyễn Chi Vũ.
Nhiều gia đình nhà giàu có chuyện nữ giúp việc quyến rũ, dụ dỗ ông chủ, nhưng trong nhà họ Nguyễn lại không thể xuất hiện chuyện này… Bởi vì tất cả nữ giúp việc đều sợ Nguyễn Chi Vũ, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ khi đứng trước mặt anh.
Thỉnh thoảng có một vài nữ giúp việc mắc sai lầm, chạy đến nhờ cô xin anh tha thứ.
“Thật ra cậu Chi Vũ cũng rất hiếm khi nổi giận với người giúp việc.” Bác Phương vừa múc thêm cho cô một chén canh đầy, vừa nhẹ giọng nói: “Lần cậu ấy nổi giận nghiêm trọng nhất là do bọn họ không tôn trọng mợ chủ, mợ chủ chạy ra ngoài, cậu chủ lại nổi giận đùng đùng.” Người giúp việc của nhà họ Nguyễn sợ hãi Nguyễn Chi Vũ, không phải vì tính tình anh rất nóng nảy, chủ yếu là vì anh rất lạnh nhạt.
Tính tình đã có từ lúc sinh ra, người giúp việc sợ sệt cũng giống như một loại bản năng, không dám gây chuyện.
Nghe bà ấy nói vậy, Trần Tử Huyên tự lẩm bẩm: “Tôi còn tưởng là anh ta lại nổi giận với ai đó.”
Bác Phương bật cười thành tiếng: “Đối với người ngoài, cậu Chi Vũ không quan tâm hay phản ứng nhiều như vậy đâu.” Những lời này làm Trần Tử Huyên phải suy nghĩ.
Nói vậy cũng đúng, không có ai có thể làm anh tức giận, chắc là sau khi cưới cô, anh mới thường xuyên bực bội, giận dữ.
“Hôm nay, tôi dẫn vài nữ giúp việc vào phòng làm việc của cậu chủ để quét dọn, rong khi dọn dẹp, chúng tôi phát hiện có khá nhiều tàn thuốc.” Bác Phương nhìn cô, thật lòng khĐông Uyển: “Hình như hai ngày nay, tâm trạng cậu Chi Vũ không tốt lắm.
Nếu mợ chủ có thời gian rảnh, mợ nên trò chuyện, tâm sự với cậu một lát, khĐông Uyển cậu chủ, có chuyện gì thì cậu ấy cứ nói ra, chứ chuyện gì cũng giữ trong lòng thì cậu ấy sẽ rất khó chịu.”
“Tôi biết rồi!” Tâm trạng Trần Tử Huyên hơi phức tạp, cô gật đầu đồng ý với bác Phương.
Cô cũng biết có lẽ hai ngày nay, Nguyễn Chi Vũ buồn phiền vì chuyện của Đường Duật.
Cô cũng từng bắt gặp anh đang buồn bực không vui, im lặng hút thuốc.
Cô dùng canh xong, đứng dậy lên lầu, đi về phía phòng làm việc của anh.
Trong lòng Trần Tử Huyên hơi buồn bực, cô còn không quan tâm anh bằng bác Phương.
Cô bước vào phòng làm việc, còn tưởng là anh đang tức giận, nhưng cô phát hiện Nguyễn Chi Vũ đang xem video một mình, hình như tâm trạng anh cũng không tệ lắm.
Trong phòng làm việc, Nguyễn Chi Vũ ngồi trước bàn đọc sách, trên màn hình đang phát ra hình ảnh, anh xem rất chăm chú, giống như có gì đó hấp dẫn anh.
Đôi mắt từ trước đến nay vẫn lạnh nhạt lại thoáng qua vẻ ngạc nhiên, sau đó anh hơi nhếch môi, nở một nụ cười nhẹ.
“Anh đang làm gì thế?” Lúc Trần Tử Huyên mở miệng, Nguyễn Chi Vũ mới chú ý đến cô.
Cũng chỉ có cô mới có thể tự do ra vào phòng làm việc của anh thế này.
Nguyễn Chi Vũ vẫn chưa trả lời, Trần Tử Huyên đã nghe thấy từ trong màn hình truyền ra một giọng nói quen thuộc, cô lập tức bước lại gần, ngay sau đó cô hét to lên một cách giận dữ: “Aaaaaa! Đừng xem! Đừng xem nữa!” Cô lập tức ngăn cản trước màn ảnh một cách ngang ngược, không muốn để anh xem những thứ này.
Những cảnh này đúng là rất mất mặt.
Trong màn hình là Trần Tử Huyên lúc năm tuổi.
Khi đó, cô bị người nhà ép buộc đi học Piano.
Từ khi sinh ra, cô đã rất năng động, lúc nào cũng giống như một chú thỏ, thích tung tăng khắp nơi.
Nếu muốn cô ngồi trước đàn Piano, ngoan ngoãn luyện tập, đàn lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác thì đúng là một chuyện quá đau khổ.
Nhưng thầy giáo dạy Piano lại rất dữ, vì vậy lúc đó Trần Tử Huyên vừa khóc vừa đánh đàn, còn nức nở bằng giọng điệu non nớt ngây thơ của mình: “Con không muốn học… Con không muốn học.”
Một cô bé xinh xắn và đáng yêu, mặc một chiếc váy xinh đẹp kiều Anh, buộc tóc đuôi gà, ngồi trước một chiếc đàn Piano đẹp mắt, nhưng cô bé vừa khóc to một cách oan ức, vừa dùng đôi bàn tay mũm mĩm và nhỏ bé để đàn từng nốt nhạc một cách trung thực.
Cảnh tượng này vô cùng thú vị, Nguyễn Chi Vũ thấy vậy, dường như trên mí mắt của anh cũng nhuộm đẫm nụ cười.
Hiếm khi Trần Tử Huyên nhìn thấy anh cười, dù mất mặt cũng không thèm ngăn cản nữa, để anh nhìn cho đã đi.
Nhưng cô vẫn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tại sao lại xem những thứ này?” Nguyễn Chi Vũ nhìn cô nhưng không trả lời câu hỏi của cô.
"Còn anh thì sao? Video quay lại hình ảnh của anh lúc nhỏ đâu rồi?" Trần Tử Huyên cảm thấy chắc chắn là cậu chủ nhà họ Nguyễn cũng có rất nhiều video ghi lại quá trình trưởng thành của anh.
"Mấy thứ đó rất nhàm chán, không có gì đáng xem cả.” Anh nhàn nhạt nói với cô.
Hình như cuộc đời của anh chẳng có bao nhiêu màu sắc.
Trần Tử Huyên chú ý thấy ánh mắt của anh có vẻ sốt ruột,