Đám Lê Hướng Bắc và Quan Lôi đều cảm thấy giống như cô đang cố tình gây chuyện, Trần Tử Huyên nhớ tới nội dung cuộc nói chuyện phiếm vừa rồi của bọn họ trong phòng.
Cố ý để cho cô đi tham gia những thứ làm từ thiện kia, cho cô thêm chuyện bận rộn.
Không tin cô, không muốn để cô chạy đến nhà trọ của Đường Duật cả ngày.
Lén lắp rất nhiều camera ẩn, nghi ngờ cô ra tay làm cô ba bị thương.
Khốn nạn, Trần Tử Huyên càng nghĩ càng tức giận: “Xin hỏi, hiện tại tôi có thể đi được chưa?”
Nguyễn Chi Vũ chặn đường của cô lại, nếu như là bình thường thì cô sẽ đẩy anh ra rồi giận dữ rời đi.
Hiện tại thế nào, cô đi tham gia học tập làm từ thiện từ những người ở Danh Viện.
Rõ ràng anh muốn dạy dỗ cô một cách trá hình rằng cô luôn phải suy nghĩ vì mặt mũi của chồng, phải dịu dàng nghe lời và coi chồng là trời!
“Hay anh muốn tôi ở lại hầu rượu đây?” Cô cắn răng bày tỏ giọng điệu quái gở.
Cặp mắt sâu của Nguyễn Chi Vũ nhìn thẳng vào cô, giọng nói trầm thấp của anh có chút tức giận: “Không phải anh để em đi học những thứ này sao?”
“Thật sự là rất xin lỗi, tôi không đủ tuệ căn, ngộ tính quá kém, không học được những thứ quá cao thâm kia.” Trần Tử Huyên ngửa mặt lên, cô cố ý đè ép cuống họng để làm bộ rất bình tĩnh nói cho anh biết.
“Trong khoảng thời gian này tôi chỉ học được một thứ, đó là nếu giữa hai vợ chồng tồn tại nghi ngờ, dựa theo những câu chuyện bọn họ hay nói thì kết quả sau đó sẽ thường hay bị vượt quá giới hạn, kết quả là ly hôn.”
Vượt quá giới hạn, ly hôn.
Những chữ này là cấm kỵ trong hôn nhân.
Nguyễn Chi Vũ nghe đến đó thì sắc mặt anh trực tiếp u ám.
Trần Tử Huyên thấy anh giận tái mặt, lúc này cô hỏi lại một tiếng: "Sếp Nguyễn, hiện tại tôi có thể đi được chưa?”
Đây rõ ràng là cố ý muốn chọc giận anh.
“Không cần lo lắng, tôi chỉ về nhà chứ không phải ra ngoài tìm đàn ông đâu.” Trần Tử Huyên vốn không được dịu dàng, cô dùng hết kiên nhẫn rồi nên tức giận rống một tiếng với anh.
Cô ôm áo lông cừu màu đỏ quay đầu lại không thèm nhìn anh mà sải bước đi xa.
Lập tức bầu không khí ở hiện trường rất kỳ lạ, tất cả mọi người đều không dám phát ra tiếng động.
Đám Lê Hướng Bắc hai mặt nhìn nhau, ánh mắt bọn họ nhìn bóng dáng cô bước đi dần dần biến mất trên hành lang.
Chu Tiểu Duy đã sớm đoán được, Trần Tử Huyên tham gia từ thiện được một thời gian ngắn đâu thể học được cái gọi là muốn lấy lòng đàn ông, dỗ dành ông chồng nhà mình hay coi chồng là trời được chứ.
Đóng sập cửa bước ra, trực tiếp rời đi mới là bản tính của cô.
Giữa vợ chồng có thể cãi nhau, có thể mắng nhau là tốt, vì còn có cách cứu chữa.
Trong lòng Chu Tiểu Duy rất hâm mộ cô, dám trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng, cho dù đối mặt với người đàn ông như Nguyễn Chi Vũ thì nếu cô không vừa ý, cô sẽ trực tiếp phát tiết.
Sẽ rất khó chịu nếu như cả hai vợ chồng đều kìm nén.
Mắt cô ấy lơ đăng đánh giá Quan Lôi, Quan Lôi vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ.
Vốn dĩ dáng dấp cô ta rất xinh đẹp xuất chúng, vì gần đây ở nhà họ Bùi nên đã từ bỏ thói quen hút thuốc thức đêm, nên trông càng lóa mắt.
Bản thân cô ấy lại lại càng chán chường ngán ngẩm.
Trong lòng Chu Tiểu Duy đắng chát, Quan Lôi và Bùi Hạo Nhiên đứng cạnh nhau thật sự là trai tài gái sắc rất xứng đôi.
Quan Lôi vẫn luôn nhìn bóng dáng Trần Tử Huyên tức giận rời đi, cô ta nhíu mày nói: “Lợi hại thật.” Không có cảm xúc vui buồn, mà cô ta chỉ đang nói thật.
Không để ý gì hết, muốn đi la đi, xã hội hiện đại quá nhiều trói buộc, bao nhiêu người đề cố giả bộ mỉm cười giả tạo, bày tỏ tính tình chân thật là một thứ khá xa xỉ.
Bùi Hạo Nhiên nhìn Chu Tiểu Duy một cái, ý nghĩ đầu tiên trong đầu anh ta là không muốn để Chu Tiểu Duy tiếp xúc nhiều với Trần Tử Huyên.
Nếu như học được tính tình kia của Trần Tử Huyên, vậy anh ta không nuôi nổi.
"Chúng ta đi trước thôi.” Bùi Hạo Nhiên dẫn Chu Tiểu Duy đi trước.
Quan Lôi nhìn Chu Tiểu Duy thoải mái mở miệng: “Ngồi xe của tôi đi, Bùi Hạo Nhiên phải đi gặp một khách hàng, cô đừng để anh ấy chạy hai chuyến.”
Chu Tiểu Duy không nói gì, ba người bọn họ tùy ý nói một tiếng với Lê Hướng Bắc rồi đi khỏi.
Trong lòng Lê Hướng Bắc sợ hãi thán phục: “Ba người đi cùng nhau à?”
Quan Lôi thay đổi rất lớn, cô ta cũng không có ý thù địch với Chu Tiểu Duy.
Chu Tiểu Duy không phải dạng phụ nữ nóng nảy nên hẳn là không có cảm xúc mãnh liệt gì.
Từ trước đến nay Nguyễn Chi Vũ không có hứng thú gì với chuyện nhà người khác, anh tự mình đi vào bên trong phòng, ngồi xuống lại nghĩ đến một vài chuyện.
Lê Hướng Bắc lập tức chạy tới, anh ta cẩn thận quan sát anh: “Chi Vũ, tôi cho là cậu sẽ rất tức giận chứ? Xem ra chuyện vừa rồi Trần Tử Huyên không thèm để ý mặt mũi của cậu đã xoay người rời đi, hình như không có ảnh hưởng quá lớn với cậu.”
Nguyễn Chi Vũ lơ đễnh hỏi lại anh ta: “Cậu nghĩ tôi sẽ như thế nào, đập đồ này nọ à?”
“Nếu như là cậu trước kia, cậu sẽ lạnh như băng cả ngày.” Lê Hướng Bắc nói thật, nếu như tâm trạng anh không tốt sẽ rất dễ nhận ra hơi thở đó, dù sao mình cũng bị vạ lây mà.
“Cậu đi tìm một người phụ nữ để kết hôn đi, đây là cách rèn luyện ý chí đàn ông mau lẹ nhất, mỗi ngày cậu đều có thể học cách khống chế cảm xúc.” Giọng điệu của Nguyễn Chi Vũ rất bình thản, gần đây anh cũng học được một số thứ vui nhộn.
Lê Hướng Bắc nghe thấy thì cười to một tiếng.
Tối đó, Nguyễn Chi Vũ về đến nhà.
“Em còn tức giận sao?” Anh trực tiếp ngồi xuống bên giường.
Trần Tử Huyên nằm nghiêng giả vờ ngủ không thèm để ý tới anh.
Nguyễn Chi Vũ nhìn thoáng qua mặt cô rồi đứng dậy, anh bắt đầu tìm kiếm trong tủ quần áo của mình.
Sau đó mới mặc lên người áo lông cừu ông già Noel màu đỏ thắm mới mua kia, anh còn rất chân thành nhìn thêm vài lần trước gương, Trần Tử Huyên xoay người rống lên: “Anh làm gì thế, đó không phải là của anh!” Cô cũng định ngày mai sẽ tặng người ta chiếc áo này.
Trần Tử Huyên nổi giận đùng đùng.
Nguyễn Chi Vũ lấy điện thoại di động mở ra nick wechat anh rất ít dùng rồi để chứng cứ ở trước mặt cô, anh bình tĩnh nói với cô: “Đây là ảnh em chụp lúc mua sắm vào chiều nay.”
Nguyễn Chi Vũ bổ sung một câu: “Tất cả đều là của anh.”
“Không biết xấu hổ!” Trần Tử Huyên chán nản, đúng là chiều hôm nay lúc cô mua quần áo lại không biết mua cái nào cho anh, nên tiện tay chụp mấy bức ảnh gửi tới, nhưng bây giờ cô khó chịu, không muốn cho anh nữa.
“Là của anh, không cho phép em tặng người khác” Giọng điệu Nguyễn Chi Vũ kiên định, nói xong anh cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Trần Tử Huyên yên lặng nhìn anh đi vào