Xế chiều hôm nay, bên phía công ty đã có tin tức, đã tìm được hoạt náo viên thay thế vào vị trí của Trần Tử Huyên, bảo cô đi qua công ty một chuyến.
Anh cả nhà họ Lê cũng có một chút suy nghĩ riêng, anh ta đích thân gọi điện và trò chuyện với cô một lát.
Anh ta bảo Trần Tử Huyên suy nghĩ cho thật kỹ xem mình có thật sự muốn nghỉ việc hay không? Nếu nhà họ Nguyễn thật sự thích Trần Tử Huyên, họ sẽ không hy vọng cô trở thành ký sinh trùng của nhà giàu.
Cuộc sống phụ thuộc vào người khác là cuộc sống vô cùng yếu ớt.
Sau khi tan việc, Chu Tiểu Duy, gái mập và An Ninh, vài người đã từng là đồng nghiệp của cô, dứt khoát hẹn cô ra ngoài, cả đám cùng nhau đi ăn cơm chia tay.
Nguyễn Chi Nghiên cũng được coi là đồng nghiệp cùng công ty.
Dù gì cô ta cũng là em chồng của Trần Tử Huyên.
Chu Tiểu Duy lễ phép hỏi cô ta có muốn đi với họ cho náo nhiệt không.
Từ trước đến nay Nguyễn Chi Nghiên đều không thích phản ứng người khác, không ngờ hôm nay cô ta lại đồng ý.
"Trần Tử Huyên! Mặc dù cô suốt ngày xin nghỉ, Giám đốc lại đối xử đặc biệt với cô, cho cô rất nhiều quyền lợi đặc biệt, làm tôi cảm thấy rất khó chịu, nhưng không biết từ lúc nào...!Tôi không nỡ để cô đi mất.” Hôm nay gái mập đột nhiên quái dị, xông lên ôm chầm lấy cô.
Trần Tử Huyên được yêu thương mà lo sợ, không biết nên nói những gì, đành lễ phép lên tiếng trả lời: “Cảm ơn cô!”
“Cô không giỏi thể hiện tình cảm thế này, tôi đoán là dù cô lại đổi một công việc khác, cô cũng bị đồng nghiệp xa lánh thôi.” Gái mập vô cùng lo lắng về tương lai của cô: “Tôi không biết hoàn cảnh thực tế của gia đình cô thế nào, nhưng tôi cảm thấy… Nếu cô vẫn muốn ra ngoài tìm việc làm, cô nên xem thật nhiều những sách viết về cách giao tiếp và cách lấy lòng mọi người đi.Trần Tử Huyên! Cô quá thẳng thắn và khoe khoang…” Gái mập có lòng tốt chia sẻ với cô rất nhiều lý lẽ về tình người: “Cô phải khiêm tốn! Cô biết khiêm tốn là gì không?”
An Ninh nhìn các cô và bật cười.
“Trong lòng cứ âm thầm bắt chước, những người lộ ra năng lực hơn người sẽ khiến quần chúng sinh ra “Cảm giác kính nể”.
Cũng giống như người nguyên thủy, khi họ gặp được kẻ mạnh, họ sẽ lựa chọn trốn chạy để có thể sống sót.
Bản năng con người còn cho rằng những người xuất sắc đều có “Tính công kích”.
Với tâm lý tự bảo vệ mình, con người cũng sẽ cách xa những người xuất sắc theo bản năng.
Ngược lại, những người có khuôn mặt bình thường dễ dàng được mọi người thừa nhận hơn.”
“Trần Tử Huyên! Nếu cô có điều kiện, tại sao cô không dứt khoát tự lập nghiệp đi? Vốn liếng là thứ đáng ngưỡng mộ nhất.” Giọng nói của An Ninh rất dịu dàng, làm người nghe cảm thấy thoải mái.
“Con người rồi sẽ trưởng thành, xã hội bắt buộc chúng ta thay đổi quá nhiều.
Trong khi mọi người đang mệt mỏi theo đuổi đời sống sinh hoạt, mặt mũi đã thay đổi đến mức không thể nhận ra.
Nếu có một người đứng sau lưng, bảo vệ mình thì tốt biết bao!” An Ninh cũng loáng thoáng đoán được là Trần Tử Huyên không phải con dâu trong gia đình bình thường.
Trần Tử Huyên nghiêm túc nhìn An Ninh: “Cám ơn cô!” Cô cảm thấy An Ninh rất có khí chất, vừa dịu dàng vừa ấm áp rất đáng yêu.
Bị Trần Tử Huyên nhìn như vậy, An Ninh đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Hôm nay cô ta nói hơi nhiều rồi.
Bình thường cô ta tình nguyện lựa chọn im lặng.
“Tôi đói rồi!” An Ninh lúng túng nở nụ cười, chuyển sang đề tài khác.
Cô ta không thích bị người ta chú ý.
Hôm nay, mấy người các cô hẹn nhau cùng đi ăn lẩu.
Các cô vào một căn phòng nhỏ, người phục vụ cho các cô một nồi nước sắp sôi và nguyên liệu sống, cần một ít thời gian mới có thể ăn được.
Quán lẩu này khá đắt khách.
Mấy người đang đợi ăn, mọi người vừa ngồi xuống là lấy điện thoại di động ra theo thói quen.
Chu Tiểu Duy và gái mập đang xem hot search và tin nhắn Wechat.
Người hiện đại chỉ cần rảnh rỗi là không thể rời khỏi điện thoại di động.
Chỉ có Trần Tử Huyên và Nguyễn Chi Nghiên là khác biệt, hai người này không có dấu hiệu nghiện điện thoại di động.
"Ôi trời ơi! Tại sao tôi lại không giành được nữa rồi? Cái trò miễn phí hóa đơn này có phải là gạt người không vậy?" Mấy người gái mập còn chia sẽ một đường link nhận đồ miễn phí vào group chat đồng nghiệp, cũng chỉ là một ít đồ dùng trong sinh hoạt hằng ngày thôi.
Tiểu Duy và mấy người gái mập đang chơi đùa rất vui vẻ, nhưng cố gắng mấy lần, mỗi lần đều là mạng internet đang bận.
“Mọi người đang cướp cái gì vậy?” Thấy mấy người họ đều kích động như vậy, Trần Tử Huyên cũng cảm thấy hơi tò mò, sáp lại gần.
Trên màn hình có rất nhiều mặt hàng, đều là đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, ví dụ như băng vệ sinh của phái nữ, khăn lông, bàn chải đánh răng, ngay cả que thử thai cũng có.
Chu Tiểu Duy liếc cô, đột nhiên đầu óc cô ấy xuất hiện một tia sáng: “Trần Tử Huyên! Cho bọn mình mượn điện thoại của cậu một lát đi.” Điện thoại di động của Trần Tử Huyên mới đúng là cấu hình đỉnh cấp.
Cứ mười lăm phút là có một lần cướp mã miễn phí hóa đơn.
Trong thời gian căng thẳng này, bọn họ phải nắm chắc thời gian, vừa đúng giờ là vuốt màn hình cướp ngay, liều mạng mà vuốt.
“Lần này rốt cuộc cũng thành công rồi!” Một chiến thắng nho nhỏ, cũng chỉ cướp được một số vật dụng hàng ngày rất rẻ tiền, nhưng lại có cảm giác vô cùng vui vẻ, mấy người phụ nữ đều nhìn nhau cười.
Nguyễn Chi Nghiên chưa từng tham gia vào loại tụ tập thế này.
Trước đây, cô ta từng đi theo người nhà họ Nguyễn, tham gia rất nhiều trường hợp tụ họp, cô ta đều ngoan ngoãn ngồi trong một góc nào đó, yên lặng đợi thời gian trôi qua.
Cô ta cũng không quan tâm là người khác trò chuyện những gì.
Mà lần này, cô ta vẫn luôn yên lặng nhìn chị dâu Trần Tử Huyên, còn có cả mấy người Chu Tiểu Duy.
Trần Tử Huyên thấy mấy người Tiểu Duy đều vui vẻ như vậy, cô cũng cười theo.
Nhưng cô đột nhiên nhớ ra, hỏi ngược lại bọn họ: “Mọi người điền địa chỉ nhận mấy món đồ này là địa chỉ nào vậy? Là địa chỉ được lưu sẵn trong điện thoại tôi à?”
“Chết rồi! Vừa rồi mình quên đổi địa chỉ!” Lúc này Chu Tiểu Duy mới kịp phản ứng.
Trong những hoạt động giành giật đồ vật miễn phí như thế này, quá trình cướp đồ chấn động lòng người như vậy, làm sao có thời gian đổi địa chỉ lưu sẵn chứ?
Chu Tiểu Duy cầm điện thoại của cô, kiểm tra đơn đặt hàng trên trang web, địa chỉ nhận đồ được lưu sẵn trong điện thoại của Trần Tử Huyên là nhà họ Nguyễn ở sườn núi Triều Dương, cô ấy lập tức sững sờ.
Nếu cô ấy để Trần Tử Huyên nhận giùm, loại hàng tặng miễn phí, rẻ tiền thế này có cảm giác quá bủn xỉn không?
“Hay là mình hủy đơn đi!” Chu Tiểu Duy không muốn làm phiền Trần Tử Huyên, để cô phải nhận hàng giúp mình.
Gái mập cảm thấy khó hiểu hỏi: “Chúng ta cướp nửa ngày mới có một người cướp được, vậy mà cô còn muốn hủy đơn.
Cô có nhầm hay không thế? Tôi kiên quyết phản đối! Không thể hủy đơn! Bây giờ vấn đề không phải là tiền.
Cướp được đồ là do may mắn, tại sao có thể hủy đơn chứ?”
Gái mập cảm thấy khó hiểu hỏi: “Chúng ta cướp nửa ngày mới có một người cướp được, vậy mà cô còn muốn hủy đơn.
Cô có nhầm hay không thế? Tôi kiên quyết phản đối! Không thể hủy đơn! Bây giờ vấn đề không phải là tiền.
Cướp được đồ là do may mắn, tại sao có thể hủy đơn chứ?”
Gái mập quay đầu, cầu xin Trần Tử Huyên: “Chỉ là nhận một món đồ chuyển