Mấy người phụ nữ cũng uống hơi nhiều rồi, Chu Tiểu Duy đã say mơ mơ màng màng, nằm nhoài trên bàn.
Cô ấy nhìn trái nhìn phải rồi nhìn xung quanh, đột nhiên cô ấy phát hiện Trần Tử Huyên đâu mất rồi.
Cô ấy lập tức lấy lại tinh thần: “Trần Tử Huyên vào phòng vệ sinh.
Hình như cậu ấy đã đi quá lâu rồi phải không?”
Gái mập cũng uống khá nhiều, cô ta cũng hơi say, vừa nhai thịt vừa la hét không thể lãng phí, cô ta chậm chạp trả lời một câu: “Tôi cũng không biết nữa.”
“Chi Nghiên cũng không có ở đây…”
“Hình như lúc nãy tôi thấy Trần Tử Huyên kéo Nguyễn Chi Nghiên ra ngoài, dường như cô ấy tra hỏi Chi Nhiên gì đó?”
Gái mập ợ rượu: “Trần Tử Huyên và cô bé xinh đẹp đó có quan hệ thế nào vậy? Sao tôi có cảm giác là hai người họ rất quen thuộc, nhưng hình như lại rất lạnh nhạt.
Vừa rồi, không biết Trần Tử Huyên nói gì, nhưng giọng điệu cứ như đang đòi nợ, không biết cô ấy nói gì với cô bé đáng thương kia, tôi rất đồng cảm với cô bé đó.”
Chu Tiểu Duy say rượu nhức đầu, bước chân không vững nhưng vẫn vội vàng vào phòng vệ sinh tìm người.
Tìm mấy gian nhỏ vẫn không phát hiện ra hai người họ.
Tiểu Duy đột nhiên cảm thấy lần này không ổn rồi, đúng lúc An Ninh đi ra từ một hướng khác: "Trần Tử Huyên uống hơi nhiều, tôi vừa nhìn thấy có người đón hai người họ đi rồi.”
An Ninh chỉ về phía cửa sổ bên kia, Chu Tiểu Duy nhìn theo ngón tay cô ta, một chiếc Porsche đen đang nhanh chóng rời đi.
"Ai bắt cóc hai người họ rồi?" Chu Tiểu Duy lập tức lấy lại tinh thần, men say còn lại không đầy một nửa.
Lần này thật sự xui xẻo rồi! Chu Tiểu Duy tìm kiếm trong danh bạ điện thoại của mình, trong đầu lại đang tính toán nên gọi điện thoại cho ai.
Để lạc mất Trần Tử Huyên và Nguyễn Chi Nghiên… Đây là một chuyện vô cùng phiền phức!
Gái mập thì lại cảm thấy chuyện này cũng không có gì to tát: “Hay là họ đột nhiên gặp người quen nên đi luôn.
Cô cũng biết là Trần Tử Huyên không đáng tin mà.
Hơn nữa với tính tình của cô ấy thì cô ấy không dễ gì chịu thiệt đâu.
Mọi người đều là người trưởng thành mà.
Không cần lo lắng vậy đâu!”
“Túi xách của hai người đều còn ở đây.” An Ninh quay lại phòng ăn, cầm hai túi xách của Nguyễn Chi Nghiên và Trần Tử Huyên lên, cô ta cảm thấy có lẽ hai người này đột nhiên bị ai đó đón đi.
Lúc này Chu Tiểu Duy càng cảm thấy lo lắng sốt ruột.
Phản ứng đầu tiên là gọi điện thoại cho Bùi Hạo Nhiên: “Bọn em đi ăn với nhau… Trần Tử Huyên uống hơi nhiều, cậu ấy vào phòng vệ sinh, không biết ai đón cậu ấy đi mất rồi.
Xe ở xa quá, em không nhìn thấy bảng số xe… Hình như là Porsche…” Đầu óc Chu Tiểu Duy cũng không được tỉnh táo, cô ấy cố gắng suy nghĩ và cung cấp thêm tin tức.
“Bùi Hạo Nhiên! Bây giờ anh nhanh đến đây, mau tìm người giúp em… Còn nữa… Chi Nghiên cũng đâu mất rồi.” Tiểu Duy liên tục thúc giục Bùi Hạo Nhiên qua điện thoại.
Nếu Nguyễn Chi Vũ biết khi Trần Tử Huyên và cô ấy đi ăn với nhau, Trần Tử Huyên lại lạc mất, vậy thì… Tinh thần Chu Tiểu Duy đang phải chịu áp lực rất nặng.
Dù gái mập mơ mơ màng màng thế nào đi nữa, thấy thái độ của Tiểu Duy như vậy, cô ta cũng ý thức được hình như chuyện này hơi lớn rồi.
“Có khi nào hai người bọn họ là người giàu có, sau đó bị người khác nắm lấy sơ hở, bắt cóc gì gì đó không?” Gái mập tùy ý đoán bừa.
Vẻ mặt Chu Tiểu Duy lại gần như sụp đổ: “Không thể nào! Đừng như vậy mà!”
Gái mập ngạc nhiên, đúng là bọn họ có thể bị bắt cóc rồi à? Mười lăm phút sau, Bùi Hạo Nhiên chạy tới, mà sau lưng anh ta là Nguyễn Chi Vũ.
Lần đầu tiên gái mập và An Ninh nhìn thấy hai người đàn ông này, đầu óc hai người đều khiếp sợ và bối rối.
Đầu tiên là quần áo của họ, còn có cách nói năng và khí chất của họ đều rất đặc biệt, nhất là người đàn ông phía sau, chồng của Trần Tử Huyên.
“Người kia thật sự là chồng của Trần Tử Huyên à?” Gái mập cảm thấy mình đã uống quá nhiều rồi, đầu óc rối loạn tưng bừng cho nên mới nhìn gà hóa cuốc.
Người đàn ông này vừa đẹp trai, vừa phong độ vừa lạnh lùng không thể với tới, cảnh tượng này quá không chân thật.
Còn cao cấp hơn ông chủ lớn của họ, cao cấp hơn gấp mấy lần, họ chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không dám làm bẩn, An Ninh thì càng dứt khoát hơn, cô ta sững sờ hơn mấy phút, cô ta vừa ngồi trong một góc, vừa nhìn người đàn ông kia.
Nếu cô ta nhớ không lầm, hình như người đàn ông này là Nguyễn Chi Vũ của nhà họ Nguyễn.
Trước kia, khi cô ta còn bé, nhà họ An cũng có thể xem như một gia đình quyền quý.
Cô ta đã từng tham gia một số bữa tiệc, cô ta cũng ở trong một góc và nhìn Nguyễn Chi Vũ.
Mỗi lần anh xuất hiện, anh đều nổi bật giữa đám đông, trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người, giống như mặt trăng được rất nhiều ngôi sao vây quanh.
Những anh trai nhỏ cùng tuổi đều thích đi cạnh anh, nhưng từ trước đến giờ, cháu trai cả của nhà họ Nguyễn đều rất khiêm tốn và tỏ ra lạnh lùng với tất cả mọi người.
“Chồng của Trần Tử Huyên là Nguyễn Chi Vũ của nhà họ Nguyễn… Chẳng trách Tiểu Duy trông nom chặt chẽ như vậy.” An Ninh lẩm bẩm một mình.
An Ninh và gái mập rất biết tự giác, cố gắng co lại trong một góc, không dám quấy rầy mấy người Nguyễn Chi Vũ.
Nguyễn Chi Vũ chỉ đứng im ở đó, anh không lên tiếng, trên mặt đầy vẻ buồn rầu khó coi.
Ông chủ quán ăn này đã toát mồ hôi lạnh, chạy tới chạy lui mấy lần rồi.
“Camera của quán chúng tôi bị hỏng rồi!” Vì tiết kiệm tiền, nên sau khi camera hư, ông ta chẳng thèm ngó ngàng gì tới nó nữa.
Nhưng bây giờ có người đột nhiên muốn kiểm tra băng ghi hình, hình như điều tra người nào mất tích, chuyện này thật sự hù dọa ông ta, ông ta sợ hãi suýt té xỉu.
“Quán các người làm sao lấy được giấy phép kinh doanh vậy?” Giọng Nguyễn Chi Vũ rất lạnh lùng, anh hỏi ngược lại một cách chậm rãi.
Ông chủ bị nghẹn lời, không dám trả lời anh.
Quán bọn họ thật sự kinh doanh đúng quy định, có giấy phép đàng hoàng.
Chẳng qua lần này bọn họ sơ sót thôi mà.
Bùi Hạo Nhiên cũng biết làm ăn chỉ kiếm chút đỉnh tiền, đôi khi sai sót cũng không phải là tội gì lớn.
Nhưng nếu một quán nhỏ mà gặp một nhân vật lớn, vậy quán ăn này cũng chỉ có thể trở thành bia đỡ đạn.
Anh ta mở miệng nói ra suy đoán của mình: “Có phải Đường Duật cho người đón hai người họ không?”
Chu Tiểu Duy đứng sau lưng họ, cô ấy nói lí nhí: “Chi Nghiên cũng đâu mất rồi!” Nếu như Đường Duật cho người đón Trần Tử Huyên, phán đoán của anh ta cũng còn hợp lý, nhưng tại sao Nguyễn Chi Nghiên cũng bị ai đó dẫn đi rồi?
Đúng lúc này, điện thoại của Nguyễn Chi Vũ reo lên.
Anh không nhịn được, vội vàng cầm điện thoại lên, nhìn vào dãy số, dường như anh không muốn nghe.
Mà đối phương giống như rất hiểu tính tình của anh, lại gửi cho anh một tin nhắn ngắn, chỉ có mấy chữ.
“Trần Tử Huyên