Trần Tử Huyên tức giận ra khỏi bệnh viện, thà gọi taxi đi về cũng không chịu ngồi chung một xe với Nguyễn Chi Vũ, tài xế hỏi cô: “Đi đâu?”, khi ấy Trần Tử Huyên đã nảy ra ý định: “Bỏ nhà ra đi.”
Nguyễn Chi Vũ lái xe theo sau một đoạn, tài xế xe taxi thỉnh thoảng lại nhìn ra đằng sau, thấy có người đang đi theo, có hơi căng thẳng, nên vô thức nhấn ga đi nhanh hơn.
"Cô ơi, cô có biết chiếc xe phía sau kia không?” Tài xế nghi hoặc hỏi.
Gương mặt của Trần Tử Huyên trở nên căng cứng, không đáp lời.
Mãi đến khi xe taxi dừng lại trước cổng nhà họ Nguyễn, Trần Tử Huyên nhanh chóng xuống xe, hung hăng nện những bước chân giận dữ đi vào trong, người gác cổng lập tức mở cổng cho cô, cất tiếng chào: "Cô chủ đã về."
Trần Tử Huyên chẳng liếc nhìn họ lấy một lần, cứ thế đi thẳng vào trong, mặt mũi tối sầm.
Người gác cổng có chút ngạc nhiên, trước nay Trần Tử Huyên chưa từng cư xử với họ như thế này.
Tiếp đó lại có một chiếc xe xuất hiện, chính là xe của cậu Chi Vũ.
“Cậu Chi Vũ, cậu có muốn lái xe vào trong không?” Người gác cổng tiến lên hỏi.
Nguyễn Chi Vũ chỉ lẳng lặng ngồi đó, đôi mắt thâm thúy như biển sâu, nhìn chăm chú vào bóng lưng đã đi về phía xa, mãi đến khi không còn nhìn thấy nữa.
Cuối cùng, Nguyễn Chi Vũ lùi xe lại, quay đầu đi khỏi.
Tài xế taxi đang đỗ xe ở bên đường thấy vậy, nỗi tò mò lại dâng lên, ngẩng đầu nhìn lớp tường bao xung quanh khu biệt thự một chốc, cảm thán một câu: “Đúng là tư bản...!Hóa ra chỉ là vợ chồng cãi nhau.”.
Còn tưởng là bị người xấu theo dõi cơ.
Chậc chậc, vợ chồng bình thường sẽ cãi nhau, vợ chồng tư bản càng dễ cãi nhau.
Trần Tử Huyên quay về biệt thự, lên thẳng phòng ngủ chính khóa trái lại, ai gọi cũng không nghe không biết, làm cho bác Phương và mấy cô giúp việc lo lắng không thôi, bắt đầu bàn nhau đi tìm người cạy cửa.
“Có nên gọi cho cậu Chi Vũ không nhỉ?”
Bác Phương nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Không cần, cô ấy đang không vui thôi, chờ cô ấy tỉnh táo lại…”
Dạo này tình cảm của Trần Tử Huyên và cậu Chi Vũ rất tốt, ngày thường đều chỉ có Trần Tử Huyên nổi nóng cáu kỉnh giận dỗi này kia, còn cậu Chi Vũ dù có giận đến mấy cũng hiếm khi nói nặng lời với vợ, chẳng biết hôm nay bị làm sao, lại nổi nóng lên như thế.
“Có ai biết đã xảy ra chuyện gì không?” Đang chuẩn bị dùng cơm tối thì xảy ra chuyện này, mấy người bọn họ cũng không biết lý do vì sao Nguyễn Chi Vũ vừa về đã phải nổi giận đùng đùng như thế.
Một cô người làm ghé sát lại bên người bác Phương thì thầm: “Hồi chiều lúc cậu Chi Vũ về thì mọi thứ vẫn rất ổn, cậu ấy vừa về là lên phòng ngủ tìm cô chủ ngay, nhưng sau khi cậu ấy ra khỏi phòng thì sắc mặt trở nên khó coi hơn trông thấy, trong tay nắm chặt một cái que thử thai.”
Bác Phương nhíu mày: "Cô chủ mang thai rồi sao?" Sao trong phòng ngủ lại có thai que thử thai, nếu Trần Tử Huyên có thai thật thì đây chính là chuyện lớn, phải đi thông báo cho ông chủ trước.
"Không biết vì sao trong phòng cô chủ lại có que thử thai, hiện lên hai vạch rõ ràng..."
Bác Phương ngẩn người: “Mang thai thật sao?" Mang thai là chuyện tốt, nhưng mà, sao đột nhiên lại nổi giận vậy?
“Theo lời Tiểu Thanh nói thì lúc đó cậu Chi Vũ đã nổi trận lôi đình, đi tìm cô chủ để nói chuyện riêng… Ngay sau đó thì cậu Chi Vũ đã kéo cô chủ ra ngoài, mặt có vẻ xấu lắm.” Khi đó người này có tình cờ nhìn thấy, vẫn còn sợ hãi khi nhớ lại cảnh Nguyễn Chi Vũ mặt mày xanh mét hung hăng kéo Trần Tử Huyên đi: “Tôi đã vào đây làm nhiều năm như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên thấy cậu Chi Vũ giận đến mức này đó.” Lúc đó, giống như là Trần Tử Huyên đã làm ra một chuyện không thể tha thứ được.
Ngày thường nếu cô chủ nổi cáu với cậu Chi Vũ thì cậu ấy cũng chỉ nhíu mày thôi, không nỡ nói nặng nửa lời, thế mà lần này… Chẳng biết phải nói sao nữa.
Cô giúp việc nọ cảm thấy chuyện này có hơi nghiêm trọng rồi, bèn nhìn về phía bác Phương: “Có nên báo cho ông chủ biết không ạ?”
Bác Phương suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên sắc mặt bà ấy thay đổi, như là nhận ra điều gì đó.
Bác Phương nghiêm túc ra lệnh cho các cô giúp việc ở biệt thự Đông Uyển: “Không được thông báo chuyện này cho ông chủ!” Nghĩ thế nào, bad lại bổ sung một câu: “Chỉ là vợ chồng cãi cọ bình thường thôi, chuyện nhỏ thế này đừng làm phiền đến ông chủ, đã nghe rõ chưa!”
Những người kia đều không dám nhiều lời: “Vâng ạ.” Sau khi mọi người giải tán rồi, bác Phương mới quay lại nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt kia, đầy ý tứ sâu xa.
“Đừng nói là như mình đã nghĩ.” Bác Phương lộ vẻ ưu sầu: “Làm vậy không ổn, nếu để ông chủ biết được chắc chắn sẽ không đồng ý.”
Thành phố về đêm, những ánh đèn sáng rực rỡ đẹp đẽ vô cùng, xe qua xe lại như mắc cửi.
Một thành phố càng phồn hoa náo nhiệt càng dễ khiến cho lòng người nảy sinh ra cảm giác cô đơn và trống rỗng, nhìn dòng xe đông đúc phía đằng kia, trong mắt lại chỉ có vắng vẻ trống trải.
Nguyễn Chi Vũ lái xe vào trung tâm thành phố, tùy ý tìm một chỗ đỗ xe, giờ anh cũng không muốn đi đâu cả, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu anh đó là chắc chắn bây giờ Trần Tử Huyên không muốn gặp anh, tạm thời anh sẽ không về nhà.
Lấy một điếu thuốc ra, tay phải tựa vào thành cửa sổ, một làn khói mờ ảo che khuất dòng người đến rồi đi, nơi sâu thẳm trong đáy mắt cất chứa một nỗi niềm khó nói.
Anh lại rít một hơi, thần kinh căng thẳng dường như đã được giải tỏa.
“Thưa sếp, hiện giờ đã có kết quả của tất cả các xét nghiệm….
Chúng tôi chắc chắn 100% rằng phu nhân không có thai.” Một cuộc gọi đến.
"Ngoài ra, giải phẫu thắt ống dẫn tinh của anh đã làm trước đó cũng không có gì bất thường.” Thực ra bác sĩ cảm thấy rất kỳ lạ, nhà giàu đều thích đông con nhiều cháu mà, thế nhưng cậu chủ nhà họ Nguyễn đây lại tự sắp xếp cho mình việc này, nếu ông cụ nhà họ Nguyễn biết được thì sẽ không đồng ý.
Chắc có lẽ là vấn đề cá nhân chăng, có thể do Nguyễn Chi Vũ thực sự ghét trẻ con, người ngoài cũng không dám hỏi nhiều.
“Nếu cậu thực sự không muốn phu nhân có cơ hội mang thai lần nữa thì chúng tôi cũng có thể làm một cuộc giải phẫu thắt ống dẫn trứng cho cô ấy, hoặc là tiêm thuốc, hiện giờ mới có một loại thuốc khá hiệu quả…” Bác sĩ còn chưa nói dứt lời, Nguyễn Chi Vũ đã lạnh lùng cúp máy.
Anh bực bội dụi tắt điếu thuốc, cõi lòng nặng trĩu.
Kiểu đàn ông độc thân như Lê Hướng Bắc đến đêm thường rất khó nhịn, nhưng từ sau khi bị Trần Tử Huyên giễu