Sau khi Nguyễn Chi Vũ về đến nhà, đi tìm trong phòng ngủ không thấy Trần Tử Huyên đâu, anh hỏi người làm thì mới biết lúc này Trần Tử Huyên đang ở trong phòng của con.
Trong phòng con.
Bảo mẫu chăm sóc em bé và người giúp việc đều nhìn Trần Tử Huyên với vẻ kinh ngạc.
Trần Tử Huyên đang ngồi bên chiếc nôi, cầm một cuốn truyện cổ tích, kể chuyện cho em bé nghe.
“Sau khi đánh bại mụ phù thủy độc ác, hoàng tử và công chúa tổ chức hôn lễ trong lâu đài.” Cô đang kể câu chuyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn.
Sau đó, Trần Tử Huyên gấp cuốn truyện lại, nghiêm túc nói với con rằng: “Con ngoan, thực ra mấy câu chuyện cổ tích này đều là lừa đảo hết.”
Bé con nghe không hiểu.
Trần Tử Huyên vươn tay ra nhéo cái má phúng phính của bé bánh bao nhỏ, em bé cười toe toét, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch lại thỏa mãn, cứ cười ha ha.
Anh trai bánh bao lớn có vẻ không thích cười, cũng rất ít khi khóc nhè, nhưng bé lại luôn mở to đôi mắt trong xoe đen láy, lẳng lặng nhìn Trần Tử Huyên, như đang cố gắng ghi nhớ dáng vẻ của mẹ bé, bộ dạng bé nhỏ mà lại nghiêm túc lạ thường, rất thú vị.
Mỗi khi Trần Tử Huyên thấy tâm trạng mình không tốt đều chạy sang đây chơi với con.
Ông nội đã bố trí thời gian đóng cửa, sau giờ nào thì không được đến làm phiền giấc ngủ của em bé, nhưng những lúc Trần Tử Huyên tức giận thì cũng mặc kệ những cái đó, mấy người giúp việc cũng không dám ngăn cô lại.
Một người bảo mẫu già tiến lên nói: "Thưa cô chủ, hiện giờ cũng không còn sớm nữa, cô nên quay về nghỉ ngơi sớm đi, sắp đến giờ ngủ của bé rồi”
Trần Tử Huyên quay đầu lại, tỏ vẻ không vui: "Tôi vẫn chưa kể xong chuyện cổ tích cho con nữa mà.”
Bà bảo mẫu này là người do ông cụ Nguyễn phái đến, nói chuyện rất có quyền uy: "Thưa cô chủ, chuyện cổ tích cô muốn kể đã kể xong rồi, chẳng lẽ cô muốn quấy rầy giấc ngủ của trẻ sao, nếu đứa bé không được ngủ đủ giấc thì ông chủ sẽ..." Lúc này giọng nói của Trần Tử Huyên đã lạnh xuống: “Có giỏi thì bà đi mách ông luôn đi."
Nói thế nào thì nói, Trần Tử Huyên vẫn là cháu dâu của nhà họ Nguyễn này, bà bảo mẫu cũng chỉ là người làm công mà thôi, dù trong lòng bà ta thấy hơi bực mình nhưng vẫn không dám nói gì, chỉ nói một câu rũ bỏ trách nhiệm.
“Nếu như ngủ không đủ giấc làm ảnh hưởng đến sức khỏe của em bé thì tôi đây sẽ không chịu trách nhiệm.”
“Tôi chơi với con tôi thì liên quan gì đến bà chứ!” Trần Tử Huyên không thể nhịn được nữa, rõ ràng là cô đã không còn cách nào khác.
Bà bảo mẫu bị giật mình, đứng đơ tại chỗ, còn những người khác cũng càng không dám ho he.
Cái nhà này lắm quy củ quy định thế không biết, Trần Tử Huyên nghĩ, vì muốn cho con lớn lên được ưu tú giống Nguyễn Chi Vũ, cô có thể nhịn những kiểu giáo dục trong gia tộc này, nhưng giờ ngay cả một người làm thuê cũng muốn ý kiến này ý kiến nọ, thật đúng là không coi cô ra gì rồi.
Trần Tử Huyên lờ họ đi, vươn tay ra vuốt vuốt những lọn tóc đen hơi xoăn của hai đứa trẻ, chúng không hề sợ cô, cứ để yên cho cô xoa, em bé huơ huơ nắm tay nhỏ, vui vẻ cười, cố gắng lăn qua lăn lại, như muốn trèo lên người Trần Tử Huyên.
“Sau khi hoàng tử và công chúa kết hôn, có một ngày, hai người họ cãi nhau…” Trần Tử Huyên tiếp tục kể chuyện cho hai đứa con song sinh của mình nghe, vừa nói vừa bế con lên, hôn vào cái má mềm mại của chúng: "Hoàng tử không cho công chúa ăn cơm, còn nói cả cái lâu đài này là của hoàng tử, ai cũng phải nghe theo lệnh của anh ta.” Khi Trần Tử Huyên kể đến đây, biểu tình trên mặt lộ chút giận dữ.
Hai đứa trẻ mở to mắt nhìn cô, cực kỳ chân thành tha thiết, như là nghe hiểu hết tất cả.
“Sau đó nữa thì, trong cơn nóng giận, công chúa đã bỏ nhà ra đi.” Mấy người giúp việc đứng quanh nghe vậy thì giật mình, truyện cổ tích nào lại phát triển theo hướng này chứ? Trần Tử Huyên đắp chăn cho hai con, lại chơi với chúng thêm chút nữa, tâm trạng của cô đã tốt hơn trước nhiều, cười nói: “Yên tâm đi nào, có bỏ nhà ra đi cũng sẽ dẫn theo hai đứa mà.”
“Cậu Chi Vũ ạ.” Sau lưng, bảo mẫu xoay người lạ thì phát hiện ra Nguyễn Chi Vũ đang đứng ở bên ngoài.
Trần Tử Huyên nghe thấy câu đó, lập tức đứng dậy, không liếc nhìn Nguyễn Chi Vũ lấy một lần, bước thẳng qua người anh, rời khỏi phòng.
Nguyễn Chi Vũ đứng tại chỗ, không đưa tay ra kéo cô lại, chỉ nghiêng đầu, nhìn cô lách người đi qua mình.
Những người trong phòng đều có cảm giác kỳ quái, hai người họ cãi nhau rồi sao?
Vợ chồng sau khi kết hôn mà cãi nhau là chuyện rất bình thường, Trần Tử Huyên đã nghĩ thông rồi, hôn nhân vốn chính là một chuyện rất nhàm chán.
Bởi vì chỉ ở bên một người đến hết đời, chẳng có gì kích thích.
Vậy nên, khi đàn ông và phụ nữ kết hôn với nhau, sinh ra đứa con, hai người đã chấp nhận với việc đó rồi.
Cũng không khác lắm so với hùn vốn làm ăn, có con thì sẽ có một lợi ích tương quan, những câu chuyện cổ tích kia mãi mãi chỉ dừng lại ở khoảnh khắc tốt đẹp nhất rồi kết thúc, bởi vì không muốn nhắc đến những chuyện sinh hoạt trong cuộc sống sau này, vặt vãnh mà lại phiền toái.
Lúc này, Trần Tử Huyên chẳng còn muốn làm ầm lên nữa.
Cô không nổi giận đùng đùng như trước, không ném gối đầu, khóa trái cửa không cho Nguyễn Chi Vũ vào trong, bây giờ hai người đang nằm chung một chiếc giường, mỗi người một nửa, không ai nói chuyện với ai.
Đêm khuya, đèn trong phòng đã tắt, chỉ còn ánh đèn ngủ yếu ớt nơi đầu giường, chiếu lên gương mặt ngủ say của Trần Tử Huyên.
Đây là một thói quen nhỏ của cô, đêm đến phải mở đèn ngủ mới có thể ngủ được.
Nguyễn Chi Vũ không giống cô, anh thích ngủ trong một bóng tối tuyệt đối, nhưng sau khi lấy nhau, anh đã quen với việc này.
Ngoài cửa sổ là bóng tối, đêm dài yên tĩnh, Nguyễn Chi Vũ vẫn còn rất tỉnh táo, nhưng cũng không lại gần ôm cô như ngày thường, anh chỉ yên lặng ngắm nhìn gương mặt của Trần Tử Huyên.
Về chuyện chiều nay, anh không giải thích gì với cô, cũng không có ý định giải thích.
Bây giờ anh chỉ nghĩ đến một việc, chắc lần này Trần Tử Huyên sẽ giận dỗi lâu đây.
Sáng hôm sau, Trần Tử Huyên cố tình nằm ì trên giường, cô muốn chờ Nguyễn Chi Vũ đi làm rồi mới dậy, vì cô không muốn nhìn thấy anh, không muốn nói chuyện với anh nữa.
Trần Tử Huyên đến công ty là công ty của anh Lê, cô đi làm chẳng có áp lực gì, chỉ làm mấy việc như chia sẻ bài, nhiều lắm thì viết bài đăng lên, nếu không có việc thì chẳng cần đến, rất nhàn.
Đến chiều, cô hẹn Chu Tiểu Duy trốn việc.
"Đến bệnh viện thăm Đường Duật đi, lần trước mình qua nhà cậu ấy nghe Mạc Cao nói cậu ấy đang nằm viện." Sau khi Chu Tiểu Duy dùng que thử thai phát hiện mình có thai ở nhà họ Nguyễn thì chẳng có tâm trạng gì, không muốn