“Tôi có thể hỏi là...!cô và Phó Chủ tịch...!Ý tôi, cô là bạn gái của anh ấy?”
Thượng Vân Hi ngượng ngùng đáp: “Tôi là...”, cô sau đó ngập ngừng, chợt dừng lại ý nghĩ nói ra quan hệ của mình với Kỷ Huân Nhiên.
Ngay chính cô cũng mơ hồ bản thân có phải thật sự là vợ hợp pháp của Huân Nhiên không? Hay đơn giản chỉ là tình nhân được anh ấy giấu giếm ở Thượng Hải.
Dường như anh cũng không có ý định công khai để mọi người được biết.
Vân Hi có chút ủ dột, cô chọn lựa lắc đầu không muốn thổ lộ.
Thư kí Hạ nhận thấy có chỗ ái ngại liền đứng dậy trở ra ngoài, không ngờ rằng vừa ngồi xuống bàn làm việc đã thấy nhân viên phòng Hành chính đi đến nói vào bên tai của cô, thái độ khẩn trương.
“Có chuyện này thông báo với chị, bên Lễ tân hôm qua gặp một cô gái tự xưng là vợ của Phó Chủ tịch, họ không chỉ ngăn cản và xua đuổi cô gái ấy còn báo cảnh sát đến gây khó dễ một màn.
Đúng lúc Rachel đến và đưa đi.”
“Có chuyện ầm ĩ như vậy sao không nói sớm.”
“Ban đầu chỉ nghĩ là chuyện vặt, ấy mà sáng nay họ dường như trông thấy tài xế riêng của Phó Chủ tịch đưa cô gái rất giống với người ngày hôm qua vào thang máy chuyên dụng, muốn xác minh một chút.
Xem cần xử sự thế nào.”
Thư kí Hạ mặt lạnh như tờ tuy nhiên ánh mắt chợt lóe, cô tỏ ra gay gắt nói: “Đương nhiên là sa thải hai cô gái ngu ngốc đó rồi, dám đắc tội với người phụ nữ của Phó Chủ tịch.”
Nhân viên Hành chính sững sờ, và dường như hiểu được tâm ý liền gật đầu xin phép rời đi.
Một lúc sau Kỷ Huân Nhiên và Jay từ ngoài hành lang đi tới.
“Nhân bữa tiệc hôm đó anh giới thiệu Vân Hi đến mọi người.”
“Tôi không thích đưa cô ấy tiếp xúc nhiều người lạ.”
“Anh định không nói cho cả Chủ tịch và phu nhân biết ư?”
“Không vội.” Kỷ Huân Nhiên nhìn qua chỗ thư kí Hạ, “Đặt chỗ ăn trưa ở nhà hàng gần đây giúp tôi.”
“Vâng.”
“Rachel có hẹn tôi ăn trưa...!không chừng là sẽ sang đây.” Jay nhún vai nói sau đó đi đến bàn làm việc của Thư kí Hạ lấy tài liệu cần thiết, nhìn sang thì thấy Kỷ Huân Nhiên đã mở cửa vào trong văn phòng riêng.
Thượng Vân Hi đang đọc sách thì nghe có tiếng động, cô quay mặt sang nhìn Huân Nhiên mỉm cười.
“Một mình có buồn không?”
“Không có, em đã quen.”
Kỷ Huân Nhiên im lặng đi đến chỗ cô và ngồi xuống.
Anh cầm lấy quyển sổ tay của cô mở ra xem, thoáng bật cười.
Cô vẽ dáng vẻ của anh ở dưới bếp và đeo tạp dề.
Trông có hơi ngố.
“Em vẫn như vậy khi còn ở Thượng Hải.” Thượng Vân Hi cố ý nhắc đến việc cô vẫn luôn đơn độc một mình lặng lẽ, chính Kỷ Huân Nhiên rất rõ.
“Anh cũng chẳng phải giam cầm em.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau nhưng dường như có điều không thấu hiểu.
Vân Hi nhàn nhạt mỉm cười, cô vu vơ bật hỏi: “Em và anh...!có phải đã kết hôn rồi hay không?”
Kỷ Huân Nhiên không ngờ đến lại nghe câu hỏi như vậy từ cô.
Anh nhíu lại chân mày mơ hồ suy đoán cô đang nghĩ ngợi điều gì.
“Lần đó cầu hôn anh đích thật chưa mua nhẫn.”
Thượng Vân Hi nhìn vào bàn tay của mình mới chợt nhớ đến.
Ngay cả nhẫn cũng không có.
Cô bắt đầu hiểu được chính xác mối quan hệ của hai người, cho nên cô chỉ lặng lẽ mỉm cười kéo lấy quyển sổ tay từ chỗ Kỷ Huân Nhiên về lại.
“Anh cứ tự nhiên làm việc đi, không cần bận tâm đến em đâu.”
Kỷ Huân Nhiên gật đầu, “Anh đọc xong báo cáo soạn mail gửi đi sẽ dẫn em ra ngoài ăn trưa.”.
truyện đam mỹ
“Vâng.”
Kỷ Huân Nhiên hôn nhẹ xuống gò má của Vân Hi sau đó đứng dậy trở về bàn làm việc.
Vân Hi nhìn theo bóng lưng của anh trong lòng dâng lên một nỗi tang thương.
Nhưng mà...!cô không có sự lựa chọn.
Lúc hai người ăn trưa trở về thì thấy thư kí Hạ và Rachel ở dưới sảnh trò chuyện, trông thấy họ thì xoay mặt lại bắt chuyện.
“Vân Hi mới đến Hong Kong chắc cần mua thêm nhiều vật dụng cá nhân, em đưa cô ấy đi mua sắm và dạo phố nhé! Anh thấy thế nào?”
Thượng Vân Hi lập tức ngỡ ngàng, trong tiềm thức liền muốn nói lời từ chối, chỉ là không ngờ bên tai