“Vân Hi vẫn phải ăn uống theo chế độ.
Em cứ theo chế độ của mình vậy.
Cũng tốt, đến Hội quán tắm suối nước nóng và spa, chỉ cần không tiếp xúc với người lạ.
Nhất là mấy thứ không đứng đắn.” Kỷ Huân Nhiên lấy trong túi chiếc thẻ bạch kim đưa đến cho Rachel.
Rachel chợt chau mày, “Nghe qua giọng điệu của anh thì là bận cả ngày hay sao? Wallace! Anh định làm người máy...!không muốn làm con người nữa ư? Thật khổ cho Vân Hi si tình từ Thượng Hải chạy đi kiếm anh đáng thương như vậy.”
“Si tình?” Kỷ Huân Nhiên khẽ thì thầm trong miệng, cũng muốn tự lừa dối chính mình là như vậy.
Ánh mắt trầm buồn, anh giữ vào lòng những chua xót cũng không thể hiện ra mặt.
Anh nói: “Trông cậy hết vào em.
Nhớ đừng lớn tiếng hay tỏ ra thô lỗ với cô ấy.”
“Anh thật thương Vân Hi quá đấy!” Rachel bĩu môi quay phắt mặt đi, không muốn nghe anh ấy cứ dây dưa cằn nhằn đến cô và luôn miệng lo lắng cho người con gái khác như vậy.
Vân Hi sau đó bị Rachel kéo đi, lưu luyến quay mặt lại nhìn về Kỷ Huân Nhiên.
Nhưng cô đối với hành động ấy không hề có phản kháng.
Kỷ Huân Nhiên cũng lặng lẽ nhìn cô sau đó quay sang nói với thư kí Hạ: “Trở về văn phòng làm việc tiếp thôi.”
“Thật ra tôi có thể đưa Vân Hi đi mua sắm kia mà.
Anh không cần khách sáo.
Việc thì trước mắt giao cho trợ lí được cả.”
“Rachel không có vấn đề gì, đó là tâm ý của em ấy.”
Kỷ Huân Nhiên nói rồi đi về phía thang máy.
Rachel phía này gọi cho tài xế rất nhanh đã kéo Vân Hi lên xe đến một trung tâm thương mại.
“Vân Hi, cô phải vui vẻ lên chứ, cứ trưng bày vẻ mặt lạnh nhạt này, không sợ...!Wallace nhìn đến sẽ thấy chán hay sao? Đàn ông đều như nhau, ban đầu sẽ có chút thương xót, về lâu về dài sẽ thấy nhàm chán và phiền phức.”
Vân Hi ngỡ ngàng, cô có chút bối rối nói: “Tôi không có tiền.
Huân Nhiên...”, cô ngại ngùng níu lấy váy áo.
“Huân Nhiên của cô đã đưa cái này.” Rachel đưa chiếc thẻ bạch kim vào tay Vân Hi, nhướng mày tươi tắn, Rachel thoải mái nói: “Cô cứ cà thẻ mặc sức, là thẻ không giới hạn quyền lực nhất đó.
Huống hồ trung tâm thương mại chúng ta mua sắm là của Tập đoàn Ivy R, trước mắt hóa đơn cứ để Phó Chủ tịch giải quyết.”
Thượng Vân Hi ngẩn ngơ, nhìn xuống chiếc thẻ tín dụng trong tay mơ hồ và trăn trở, nhưng cô vẫn giữ im lặng không có hồi đáp gì khác.
Rachel nhiệt tình nắm tay kéo Thượng Vân Hi đến những gian hàng cao cấp, rất nhẫn nại nhìn cô thử đồ, bản thân chỉ mua ít vài thứ.
Đi cùng còn có hai cô trợ ký đến góp ý và cầm giúp đồ.
“Phải...!mix đồ như vậy là chuẩn nhất.” Rachel đưa ngón tay lên trước mặt dáng vẻ hồ hởi và đầy tự tin, “Thượng Vân Hi, cô được Rachel tôi đích thân chọn đồ thì có phước lắm đấy.
Không mấy người có khiếu thẩm mĩ tốt như tôi.”
Vân Hi nhìn mình trong gương mặc dù có hơi ngỡ ngàng nhưng trong lòng vẫn rất vừa ý, đôi lúc còn không giấu được bật cười với Rachel.
“Cảm ơn.
Tôi thấy mình hơi lạ.
Có chút không được thích ứng.”
“Cô phải tập thích ứng.
Kỷ Huân Nhiên của cô là một người đàn ông ưu tú, có đòi hỏi rất cao đối với con người và sự việc xung quanh.
Cô xuất hiện bên cạnh anh ấy, phải chịu khó đầu tư cho mình.”
“Cảm ơn ý tốt của cô.”
Rachel cảm giác có gì đó không đúng ngay trong ánh mắt của Thượng Vân Hi, cô khẽ nhíu mi mắt, cố ý dọ đoán: “Cô không vui ư? Tôi cảm giác cô không vừa ý điều gì.”
Thượng Vân Hi và Rachel cùng nhau đi đến chỗ cửa hàng túi xách tay, cứ vô thức nhìn ngắm chung quanh một lượt.
“Cô cũng thích anh ấy đúng chứ? Nhưng lại nhiệt tình với tôi như vậy.”
Rachel khựng lại, đặt chiếc túi xách tay về lại chỗ cũ, quay sang nhìn Thượng Vân Hi và nói, “Tôi ái ngại đã khiến cô rơi vào tay họ Viên kia.
Nhưng mà...!cho dù không có cô Kỷ Huân Nhiên cũng không thích tôi đâu.”
Nhớ đến chuyện tối hôm đó Thượng Vân Hi bất giác lạnh người, hình ảnh của Viên Cảnh cứ lượn lờ trong tâm trí cô.
Nhưng tận sâu trong tiềm