Trong một Starbucks coffee sang trọng phong cách cổ điển thập niên 80.
"A, cái này...!Lót đế có phải vỡ rồi không?"
"Cậu tính chung vào đi, tôi đền luôn phần này, thật ngại đã quá bất cẩn." Gã người Tây ái ngại đáp.
"Không sao ạ.
Nhưng, bộ cốc sứ này là hàng đặt riêng, cũng không có hóa đơn thanh toán.
Anh chờ chút tôi gọi Quản lý nhé." Nói xong liền xoay lưng rời đi.
Người đàn ông ngồi đối diện ngược lại không nhẫn nại, liền rút hết tiền mặt có trong ví ra để lên bàn rồi đứng bật dậy bỏ đi, gã tây đó đuổi theo, nhưng rồi vì cậu bạn bất chợt dừng lại khiến bước chân mất đà đâm nhẹ vào lưng anh ta một phát.
Người đàn ông đứng đó si ngốc nhìn cô gái ngồi ở chiếc bàn đằng kia sát bên mặt tường kính, cô gái mặc trên người bộ váy liền màu trắng tinh khôi, tóc xõa dài, hơi bẽn lẽn cười với người đàn ông ở đối diện.
Anh đang lúc mất bình tĩnh liền không ngại tiến lại gần hơn để xem kĩ người con gái đó thì bị phục vụ kéo lại cánh tay:
"Anh à, anh đưa dư số tiền rồi nè.
Bên tôi không cần khoảng đền bù.
Thật ngại quá, không nhận ra Kỷ thiếu của Tập đoàn Ivy R."
Người nọ vẫn ngây ngốc, cậu bạn người tây nhận tiền thay, nhưng rồi lại trông thấy bước chân vội vàng của bạn mình đi về đằng kia, anh đuổi theo...!Cho đến khi...
"Không phải vì anh em đã không chọn đến Thượng Hải." Cô gái đang nói thì bị hai người đàn ông tiến đến gần làm cho bất ngờ.
Cô hơi nhướng mày nhìn họ, có chút lúng túng.
"A, xin lỗi.
Tôi không tiện chụp ảnh và ký tên trong lúc này.
Hai anh đừng phiền..."
Jay kéo Kỷ Huân Nhiên qua hướng khác mà đi, Kỷ Huân Nhiên sau đó cũng không nề hà mà bỏ đi theo.
Vẻ mặt có chút thất vọng.
Hai người sải bộ trên vỉa hè, tâm tình nặng trĩu.
“Xin lỗi, tâm trạng tôi không tốt.” Kỷ Huân Nhiên lịch sự nói.
“Anh cần yên tĩnh một mình không? Tôi trở về công ty trước.” Jay vỗ nhẹ vai anh bạn.
Kỷ Huân Nhiên gật đầu nhưng vẫn tốt bụng lái xe đưa bạn mình về chỗ làm trước.
Một mình anh vòng về quảng trường Nam Kinh tìm chỗ đỗ xe rồi một mình thả bộ trên phố, bất tri bất giác đi vào trong con ngõ nhỏ, ánh mắt nhìn dây thường xuân leo trên bệ tường của một coffee house nhỏ xinh đằng trước.
Anh chậm rãi từng bước đi vào bên trong, mở cánh cửa và tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Những quyển sách trên kệ lại thu hút tầm mắt anh, ngồi không lâu thì anh đứng dậy đến đó lấy một quyển mở ra đọc.
“Anh dùng gì ạ?”
“Bánh torte Napoleon mứt kiwi và một latte đá.”
“Vâng ạ.”
“À, đấy là quyển tiểu thuyết vừa được xuất bản của chủ quán.”
“Cảm ơn cô.” Thật ra anh đọc rồi, nhưng là sách tái bản, ảnh bìa khác với quyển đang cầm trên tay.
Anh quay đầu lại, muốn tìm kiếm thân ảnh quen thuộc đó, nhưng lại bồi hồi ngổn ngang.
Ngẫm nghĩ, chẳng muốn phiền đối phương trong lúc này.
Tiểu Đan đang chuẩn bị bánh và pha cà phê thấy Thượng Vân Hi từ dưới bếp đi lên thì không nhịn được nói với chị ấy:
“Người đàn ông vừa đến không hề nhìn qua thực đơn vẫn biết ở quán có bánh torte Napoleon mứt kiwi...!Chị à, không chừng là fan cứng của chị đấy!”
Thượng Vân Hi vẻ mặt nhàn nhạt nhìn ra bên ngoài, sau đó thu về tầm mắt, cố ý giải thích cho Tiểu Đan: “Dạo trước Quản lý Nghiêm của BigMoon đã nhờ bên tạp chí ẩm thực viết một bài review cho quán.
Anh ta có lẽ là Hoa kiều, có hứng thú nên tìm đến.”
“Em chưa ăn bánh torte Napoleon ở nước ngoài, nhưng nghe khách khen là rất có hương vị Anh Quốc xưa họ từng du lịch mang lại.”
Thượng Vân Hi gật đầu.
Tiểu Đan vẫn tiếp tục dây dưa: “Nhưng người ngồi ngoài kia rất đẹp...!Là con lai, ánh mắt màu nước biển, cái cảm giác mà chị đã miêu tả nam chính trong truyện đấy! Chính là cảm giác đó, em mê chết thôi.”
“Hóa ra đúng như chị đoán, là Hoa kiều.”
Thượng Vân Hi bị Tiểu Đan nói mãi cuối cùng cũng tò mò đưa mắt ra nhìn, cùng lúc ấy cặp