Tần Thụy nhìn kịch bản mới, rồi lại ngước mắt lên nhìn người con gái đối diện cuối cùng không có kiên nhẫn nữa mà bật dậy đẩy ghế đi ra khỏi phòng.
Trợ lý phụ trách hiểu ý liền đuổi theo bước chân của anh ấy, vừa đi vừa thuyết phục.
“Anh bất mãn điểm nào cứ nói, Nancy thật sự là một cô gái trong sáng và ưu tú.”
“Nhưng cô ta không có kinh nghiệm diễn xuất.
Mấy người không thể chọn một gương mặt nào khá hơn sao? Mặc dù là vì tạo tên tuổi cho đại sứ thương hiệu cũng không nên tạo ra một màn kịch để tôi và cô ấy đứng chung một chỗ.”
“Đây cũng chỉ là một bộ phim thần tượng, cô ấy có thể làm tròn vai mà.
Anh hãy có lòng tin với chúng tôi.”
“Tức là lấy gương mặt tôi để bộ phim thu hút.
Tôi đã ở vị trí nào rồi cứ đóng những bộ phim như thế này fan của tôi sẽ không thỏa mãn, và ngay chính bản thân tôi cũng không thỏa mãn, chẳng có thêm lợi ích gì hơn nữa.
Các người chủ ý lợi dụng tôi.”
“Tần Thụy! Vậy coi như tôi xin anh.
Duy nhất lần này thôi.”
“Hãy lấy chuyên môn thuyết phục tôi nhé! Tạm biệt.”
Tần Thụy mở cửa xe, đề máy và phóng đi mất.
Anh trợ lý thở dài một trận, tay lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Quản lý Nghiêm.
Tần Thụy đặt phòng VIP ở một quán bar, gọi một cô gái mới vào nghề đến uống rượu và trò chuyện.
Dạo trước cô gái này đã tìm mọi cách để tiếp cận anh, nhưng đều bị anh từ chối.
Không biết cố chấp ấy là gì? Cứ muốn vây lấy anh, nhưng chắc chắn không phải là yêu.
Ai lại yêu một người mà chính mình không thấu hiểu.
Cô gái đó uống rượu rất giỏi, mấy ly đã muốn chuốc say anh tuy nhiên chính cô ấy thì không hề say nhưng lại giả vờ say.
Cô gái ôm chầm lấy Tần Thụy, khẽ mơn trớn vuốt ve, lâu lâu không kìm được hôn xuống sau gáy anh mấy cái.
Tần Thụy không hề bài xích, anh vẫn vậy, nhắm khẽ đôi mắt từ từ cảm nhận.
Làn da mềm mại lả lướt lên người anh cách lớp vải phi lụa mềm mát lạnh.
Chiếc váy hai dây cổ đổ quyến rũ lộ ra khoảng ngực trắng ngần lấp ló gợi tình.
Cô gái nhẹ nhàng vuốt ve, cố ý thở ra những âm thanh khe khẽ ái muội dụ hoặc.
Tần Thụy cảm nhận là vậy nhưng từ đầu chí cuối vẫn không chút hứng thú đến.
Mãi cho đến khi cô gái dần bạo dạn, tay bắt đầu không an phận thì Tần Thụy đã chẳng còn kiên nhẫn nữa, anh đẩy nhẹ cô ra khỏi người.
“Tặng em cái này.
Em về trước nhé, tôi nhắn tài xế đưa em về.
Xin lỗi, tâm tình tôi không được tốt.”
Cô gái đón lấy hộp quà, mở ra xem.
Là chiếc vòng tay bằng ngọc trai rất đẹp.
Cô mỉm cười nhìn Tần Thụy lưu luyến nhưng vẫn thức thời kéo dây áo chỉn chu rồi đẩy cửa rời đi.
Tần Thụy buồn chán, đầu choáng váng mơ hồ.
Anh gục đầu xuống thở nhẹ ra một hơi.
Vì sao? Trong đầu anh toàn là hình bóng của Thượng Vân Hi.
Điện thoại di động trên bàn rung lên, Tần Thụy phiền chán ấn vào loa, nghe bên kia nói vọng lại.
“Nghiêm đây! Tần Thụy, thật ra cậu có thể nêu điều kiện kia mà, đừng khó dễ bà Nghiêm già này.”
“Sửa kịch bản...!Dẫu sao ý các người là lấy gương mặt tôi nâng đỡ tên tuổi Nancy và tiếng vang cho bộ phim, nội dung kịch bản không có câu nệ lắm nếu thay đổi nó.”
“Okay! Vấn đề nhỏ ấy mà.
Bộ phim nào chẳng liên tục đổi kịch bản khi ghi hình chính thức chứ.”
“Hãy gọi Biên kịch Thượng Vân Hi chấp bút.”
Đối phương chợt im lặng, có lẽ là lưỡng lự suy nghĩ.
Tần Thụy thấy vậy liền dứt khoát đáp: “Sắp tới tôi có chuyện nhờ vả cô ấy, để chúng tôi tiếp xúc nhiều hơn đi.
Điều kiện này rất dễ dàng, phía cô không đồng ý tôi nhất quyết không nhận lời.”
“Biên kịch Thượng là người mới, còn biên kịch tôi mời là người đã có tên tuổi.
Cậu khiến tôi khó xử rồi.”
Tần Thụy kết thúc cuộc gọi, không muốn nghe đối phương dây dưa đến lý do.
Anh đưa tay muốn rót thêm rượu thì nghe bên ngoài có tiếng ồn ào.
Có lẽ cô gái vừa rồi đi ra không khép chặt cửa mới để lọt vào âm thanh.
Tần Thụy phần vì tò mò nên cũng đứng dậy ra ngoài xem thử chuyện gì.
Nhân viên có lẽ đang sắp đón nhân vật lớn nào đó nên phải khẩn trương.
Tần Thụy đúng lúc định khép chặt cánh cửa thì thấy chiếc váy màu ngọc lục bảo lướt qua mắt anh, đi cùng còn có một người đàn ông uy nghi rất lớn.
Tần Thụy