Lần này Tống Khuynh Thành càng cố hết sức đáp lại hơn.
Chấm mút giữa răng môi, khiến cho người ta rung động.
Tống Khuynh Thành vừa mới tắm trước khi đi ra nên cả người có một mùi thơm nhàn nhạt, rất dễ chịu, mặt trang điểm đơn giản, thậm chí ngay cả nước dưỡng da cũng không thoa, dưới ánh đèn nổi bật vàng ấm áp ven đường trông giống như nhụy hoa sau cơn mưa sáng sớm, nhẹ nhàng bấu một cái là đã có thể bóp ra nước.
Cô không biết mình vì sao lại nói ra bốn chữ đó
Có lẽ đúng như lời cô nói với Thẩm Triệt, quá khát vọng thoát khỏi cuộc sống như vậy.
Ngồi trong xe Úc Đình Xuyên, hai người nhất thời không nói gì, bầu không khí có hơi áp lực, nhưng loại áp lực này càng giống như đang kiềm chế cái gì.
Mấy phút sau, xe Mercedes màu đen ngừng dưới chung cư số chín.
Ở tầng một, cửa hàng nhỏ được sửa lại từ một căn nhà ở, đang sáng đèn, bởi vì mới đóng bảng hiệu vẫn chưa đóng cửa.
Úc Đình Xuyên mới vừa dừng lại, Tống Khuynh Thành đã xuống xe trước, vứt lại một câu “tôi đi mua chút đồ”, nhìn bóng hình cô chạy vào cửa hàng nhỏ, Úc Đình Xuyên ngồi trong xe một lát rồi mới xuống, đứng bên cạnh xe, bởi vì thèm thuốc lá, anh cúi đầu đốt một điếu, sau đó ném hộp thuốc lá và bật lửa vào lại trong xe.
Về phần Tống Khuynh Thành đi vào mua cái gì, là vấn đề ngầm hiểu ý nhau.
Không bao lâu, Úc Đình Xuyên đã thấy cô gái mặc váy đỏ đi ra từ trong tiệm, trước khi cô sắp đến bên cạnh xe, anh dùng giày da giẫm tắt nửa điếu thuốc còn lại.
Chung cư không có thang máy, đèn hành lang cũng lâu lâu mới tu sửa.
Tống Khuynh Thành mở đèn pin điện thoại, lúc lên tầng, nghiêng đầu sang chỗ khác, ở trong bóng tối nói một câu: “Hành lang không có đèn, anh cẩn thận dưới chân.
”
Nơi điện thoại có thể soi sáng cũng chỉ là một góc nghiêng.
Úc Đình Xuyên đút một tay vào túi, đi theo sau cô lên mười bậc.
Nữ sinh viên thuê cùng Tống Khuynh Thành không có ở đây, một người về quê mấy ngày nay , người kia thì đi du lịch với bạn trai chưa về.
Tiếng chìa khóa chuyển động để mở khóa vang lên ở trong đêm khuya cực kỳ rõ ràng.
Tống Khuynh Thành mở đèn đặt đồ và chìa khóa trong tay lên bàn, sau đó quay đầu hỏi: “Muốn uống nước không?”
Không đợi Úc Đình Xuyên trả lời, cô kéo cái ghế để