(125)
Lục Thiên Viễn mấy ngày nay luôn ở bên chăm sóc Ngụy Ni mọi lúc mọi nơi, sau khi được bố mẹ cô đồng ý, hắn đã mừng rỡ vô cùng.
Chuyện này tạm thời hắn vẫn chưa nói cho bố mẹ mình biết, hắn sẽ tìm thời cơ thích hợp nhất để nói ra chuyện trọng đại này.
Cho nên, mấy ngày nay hắn đưa cô tới biệt thự riêng của mình, cũng thường xuyên qua đêm ở đây.
Khi bố mẹ gọi điện hỏi, hắn chỉ nói là ngủ nhà bạn mà thôi.
Bố mẹ Lục cũng không nghi ngờ gì nhiều, bởi vì Lục Thiên Viễn cũng thường xuyên qua đêm ở nhà bạn mà.
Hôm nay Ngụy Ni dậy muộn, Lục Thiên Viễn đã chủ động tự làm bữa ăn sáng cho cô.
Quả thực nhìn hai người giống như một đôi vợ chồng trẻ đang thời kỳ hạnh phúc.
Đây chính là cuộc sống mà Ngụy Ni đã từng mong muốn, cuối cùng cũng trở thành hiện thực rồi.
Nhìn Ngụy Ni ăn một miếng mì xào cho chính tay Lục Thiên Viễn làm, hắn lại cẩn thận hỏi:
- Thế nào, mùi vị có ổn không?
Là một thiếu gia nhà giàu, Lục Thiên Viễn bây giờ mới chỉ là bắt đầu tập nấu nướng mà thôi, có thể tay nghề vẫn chưa ổn lắm.
Ngụy Ni nuốt đồ ăn vào trong miệng rồi mỉm cười, gật đầu tán dương:
- Rất ngon!
Lục Thiên Viễn lập tức trở nên vui vẻ như một đứa trẻ, hắn lại rót thêm cho Ngụy Ni một cốc sữa ấm, cẩn thận thử độ nóng rồi mới đưa cho cô:
- Nào, uống một chút đi.
Ngụy Ni chưa từng nghĩ, cũng có ngày cô được chứng kiến một mặt chu đáo này của Lục Thiên Viễn.
Có thai sớm thì đã sao chứ, cô được người mình yêu thương cưng chiều hết mực, như vậy còn không được hay sao?
Cô uống một chút sữa rồi lại đặt xuống, nhìn sang Lục Thiên Viễn:
- Thiên Viễn, vậy chuyện này...!anh định nói sao với bố mẹ anh đây?
Lục Thiên Viễn vẫn chưa đề cập với Ngụy Ni chuyện này, quả thực khiến cho cô mấy ngày nay vẫn còn canh cánh trong lòng.
Nhưng cô biết hắn cũng có những điều khó nói, tạm thời sẽ không giục giã hắn quá nhiều.
Chỉ là cô tò mò muốn biết mà thôi.
Lục Thiên Viễn nhìn cốc sữa vừa mới được đặt xuống của Ngụy Ni, sau đó ngước lên nhìn cô, cười khẽ:
- Còn thế nào nữa, đương nhiên sẽ cưới rồi!
Một câu này của Lục Thiên Viễn khiến cho Ngụy Ni bất ngờ, hai má của cô lập tức trở nên ửng đỏ.
Cô xấu hổ cúi gằm mặt xuống, làm giá:
- Em...!em còn chưa đồng ý gả cho anh mà.
Lục Thiên Viễn bật cười, ôm lấy Ngụy Ni vào trong lòng, hứa hẹn:
- Chờ sau khi em sinh con, anh nhất định sẽ cho em một hôn lễ mà em mong muốn.
Hiện tại em không cần lo lắng gì cả, chỉ cần dưỡng thai cho thật tốt mà thôi, được không?
20 tuổi, lần đầu tiên Lục Thiên Viễn nói những lời trịnh trọng như vậy.
Tuy là còn quá sớm để bắt đầu một cuộc hôn nhân, nhưng hắn sẽ cố gắng làm tốt, sẽ cố gắng để mang đến cho Ngụy Ni một cuộc sống hạnh phúc nhất.
Không phải ai sinh ra cũng đã được làm chồng, làm bố, vậy nên hắn càng phải cố gắng thật nhiều.
Ngụy Ni mỉm cười tủm tỉm, hạnh phúc gật đầu.
Gả cho Lục Thiên Viễn, dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cô cũng chịu.
...!
Xe ô tô dừng lại tại một căn biệt thự khác mà Tô Hy chưa từng tới bao giờ.
Có lẽ, Lục Thiên Quân có rất nhiều biệt thự mà cô không biết.
Cô đi theo người vệ sĩ vào bên trong, lập tức cảm nhận được một bầu không khí lạnh lẽo tới sởn gai ốc.
Thang máy đi tới tầng cao nhất của biệt thự, nơi đây không có bật đèn, khắp hành lang chỉ có một màu tối om.
Nhưng cũng may, có một ít tia sáng ít ỏi của ban ngày chiếu vào nên Tô Hy mới nhìn rõ mọi thứ.
Nếu là vào ban đêm, nơi này quả thực sẽ rất âm u.
Ở phía trước có một vài vệ sĩ đang canh gác cửa, khi Tô Hy và vệ sĩ tới nơi, bọn họ có phần ngơ ngác nhìn nhau một lúc.
Người vệ sĩ đi theo Tô Hy liền quát:
- Nhìn thấy thiếu phu nhân mà còn đơ ra đó làm gì?
- Dạ...? Thiếu phu nhân, mời cô vào ạ.
Có lẽ mấy người vệ sĩ cũng bất ngờ khi Tô Hy đột ngột xuất hiện ở đây mà không có báo trước.
Nhưng Lục Thiên Quân trước giờ làm gì cũng chẳng cần phải báo cáo cho ai, bọn họ không biết cũng là lẽ đương nhiên thôi.
Nhìn thấy những người vệ sĩ quen thuộc trước mặt, Tô Hy mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô yên tâm hơn bước vào bên trong, nhưng bầu không khí lạnh lẽo toả ra từ bên trong lại khiến cho cô rùng mình, căng thẳng.
Đi