(131)
Hàn Nhi không chờ tới khi được Lục Thiên Quân cho phép, cô ta đã tự ý đưa tay lên giúp anh cởi từng cúc áo sơ mi ra.
Chỉ cần đêm nay mọi chuyện thành công, cô ta sẽ có lí do để ép buộc anh phải cưới mình rồi.
Nghĩ tới đây, cô ta càng trở nên phấn khích, gấp gáp hạ tay xuống phía dưới quần tây của anh.
- Thiên Quân, anh không yêu em cũng được, đêm nay hãy để cho em được yêu anh.
Ngay khi Hàn Nhi sắp thành công cởi ra rồi thì Lục Thiên Quân đột ngột mở mắt ra, bắt lấy cánh tay đang làm càn của cô ta.
Cô ta được một phen giật mình, vội vã lấy lòng anh:
- Thiên Quân, anh say rồi...!để em giúp anh được không?
Lục Thiên Quân lạnh lùng đẩy Hàn Nhi ra, cố gắng ngồi dậy.
Mặc dù anh đã uống say nhưng không phải tới nỗi bất tỉnh nhân sự không biết gì, thế mà cô ta lại dám to gan chạy tới nơi này?
- Ai chỉ cô chỗ này để tới?
Ánh mắt Lục Thiên Quân lạnh lẽo như muốn xuyên thấu qua Hàn Nhi.
Căn phòng lại không bật đèn, tất cả sự ám muội ban nãy đều bị phá tan bởi giọng nói lạnh lẽo như băng của anh.
Anh nhớ bản thân chưa từng nói địa chỉ nơi này cho cô ta biết, cô ta cũng thật là tốn nhiều công sức để moi móc tin tức đó.
Hàn Nhi hoảng sợ, vội vã ôm lấy chân Lục Thiên Quân, giải thích:
- Thiên Quân, em vì lo lắng cho anh nên mới cố gắng thăm dò từ thuộc hạ của anh mà thôi, xin anh đừng đuổi em đi có được không? Anh và Tô Hy đã ly hôn 5 tháng rồi mà, anh nhìn em một lần không được sao?
Lục Thiên Quân dùng sức đẩy Hàn Nhi ra, loạng choạng đứng dậy.
Anh không nhìn cô ta, chỉ lạnh giọng nói:
- Tôi không muốn nhìn thấy cô ở đây.
Đi đi trước khi tôi nổi giận.
Hàn Nhi tốn bao nhiêu công sức để tìm được tới đây, làm sao cô ta có thể rời đi dễ dàng như vậy chứ? Cô ta không phục, vì cớ gì mà Lục Thiên Quân vẫn cứ lưu luyến Tô Hy như vậy? Cô ta một lần nữa ôm lấy chân anh, cố gắng níu kéo:
- Thiên Quân, anh không thể đối xử với em như vậy, thật không công bằng với em chút nào.
- Vậy những thủ đoạn mà cô đã sử dụng để hãm hại bé con, cô có cảm thấy công bằng với cô ấy hay không? Người đâu, tiễn Hàn tổng về!
Lục Thiên Quân căn bản không thèm nhìn Hàn Nhi lấy một lần, dù cho có say rượu đi chăng nữa thì anh cũng không thể nào nhầm lẫn cô ta với Tô Hy được.
Cô mãi mãi là một vị trí độc nhất vô nhị trong lòng anh, không ai sánh bằng.
Mới 5 tháng thôi, sao anh lại nhớ cô tới mức này rồi? Thật sự nhớ cô rất nhiều, anh muốn được nhìn thấy cô một lần, dù từ xa cũng được.
Ngay lập tức có một nhóm vệ sĩ bước vào kéo Hàn Nhi ra ngoài, cô ta cố gắng vùng vẫy, ngoảnh lại nhìn Lục Thiên Quân:
- Thiên Quân, đừng...!đừng đuổi em đi như vậy mà...!
Lục Thiên Quân vẫn cứ tuyệt tình như vậy, không thèm ngoảnh lại nhìn.
Thậm chí, anh còn không muốn cho Hàn Nhi một vài phút để mặc quần áo vào cẩn thận.
Cứ thế, cô ta bị lôi ra ngoài như vậy, mặt mũi cũng chẳng còn.
Cô ta chỉ còn có cách ôm người chạy một mạch khỏi những ánh nhìn kỳ quặc của bao người khác.
Sau khi Hàn Nhi rời đi, Lục Thiên Quân lại nằm xuống sofa, mệt mỏi cởi hẳn áo sơ mi đã bị Hàn Nhi đụng chạm ra, vứt xuống