(132)
Cuộc gặp mặt người lớn diễn ra rất thuận lợi, Ngụy Ni từ giờ không cần phải sống ở biệt thự riêng nữa.
Cô dọn vào biệt thự Lục gia, và đây cũng là lần đầu tiên cô bước vào phòng của Lục Thiên Viễn.
Màu sắc chủ đạo của căn phòng chỉ có màu đen rất trầm, hoàn toàn khác so với tính tình ngông cuồng của hắn.
Lần đầu tiên, cô phải nhìn hắn bằng ánh mắt khác như vậy.
Lục Thiên Viễn đang bận rộn giúp Ngụy Ni dọn dẹp đồ đạc, còn cô thì đi một vòng xung quanh căn phòng, ngắm nhìn một lượt.
Quả thực, Lục gia rộng rãi hơn nhà họ Ngụy nhiều, riêng một căn phòng của Lục Thiên Viễn thôi cũng đã rộng gấp đôi phòng của Ngụy Ni lúc ở nhà rồi.
Cô không khỏi lắc đầu cảm thán.
Đi thêm một vài bước nữa, Ngụy Ni dừng chân tại thư phòng riêng ở ngay trong phòng của Lục Thiên Viễn, cô tò mò bước vào.
Cũng giống như những thư phòng bình thường khác thôi, căn phòng này chỉ toàn là sách.
Cô tùy tiện cầm một quyển sách trên bàn lên giở giở mấy trang, sau đó lại chán nản đặt xuống.
Nhưng vô tình, cô làm rơi một bức ảnh từ trong cuốn sách đó xuống sàn.
Ngụy Ni đang bụng bầu 5 tháng nên việc đi lại hay ngồi xuống cũng phải thận trọng.
Cô khó khăn cúi người xuống nhặt tấm ảnh đó lên, khi nhìn kĩ bức ảnh, sắc mặt cô lập tức thay đổi, cứng đờ ra trong giây lát.
Bức ảnh này, thế mà lại là ảnh của Tô Hy.
Ngụy Ni cố gắng bình tĩnh lại, tự nhủ rằng mọi chuyện không phải như cô đang nghĩ đâu.
Bức ảnh này là bức ảnh Tô Hy mặc đồng phục cấp ba, chứng tỏ rằng cả hai người họ đã quen nhau từ rất lâu rồi.
Cũng có khi, hai người họ chỉ là quen biết nhau bình thường thôi cũng nên.
Lúc đó Lục Thiên Viễn đột ngột bước vào, Ngụy Ni chột dạ, vội vã nhét bức ảnh vào túi áo.
Cô quay người lại nhìn hắn, sắc mặt vẫn chưa đỡ hơn là mấy.
- Sao vậy, không khoẻ ở đâu à?
Lục Thiên Viễn lo lắng đỡ lấy Ngụy Ni, quan tâm hỏi han.
Ngụy Ni liền lắc đầu, bám chặt lấy hắn để hắn đỡ cô ra ngoài.
Nhìn hắn, cô lại muốn hỏi bức ảnh khi nãy là như thế nào, nhưng lại không dám hỏi.
Cô chỉ đành thăm dò một chút:
- Thiên Viễn, hồi còn đi học ấy, anh có thân thiết với nhiều người lắm không?
Lục Thiên Viễn nhìn Ngụy Ni, khó hiểu:
- Cũng bình thường thôi, sao vậy?
Cũng bình thường thôi sao, vậy tại sao hắn lại giữ ảnh của Tô Hy trong sách? Chuyện này Ngụy Ni không thể lí giải nổi:
- Không có gì, em chỉ tò mò vậy thôi.
Lục Thiên Viễn tuy không hiểu vì sao Ngụy Ni lại hỏi mình mấy chuyện này, nhưng hắn cũng không suy nghĩ sâu xa quá nhiều.
Thời gian tới sẽ còn nhiều chuyện phải làm hơn nữa, nghĩ tới thôi cũng cảm thấy vừa lo lắng vừa hồi hộp.
Sau khi Ngụy Ni sinh con, Lục Thiên Viễn sẽ cầu hôn cô, cho cô một hôn lễ hạnh phúc nhất.
Việc cô chỉ cần làm là yên tâm nghỉ ngơi thật tốt và chờ đợi là được.
Lục Thiên Viễn đã suy tính tới tương lai như vậy, nhưng hắn lại không hề biết Ngụy Ni lúc này đang vô cùng hoang mang.
...!
Sau ngày hôm đó, Lục Thiên Quân không gặp Hàn Nhi nữa, cô ta có tới tìm anh mấy lần nhưng đều bị chặn lại ở ngoài cửa.
Cô ta biết chuyện mình tự ý tới nhà anh là sai rồi, nhưng anh căn bản không muốn nghe những lời xin lỗi đó.
Hàn Nhi buồn bã ra về, đã cố gắng rất nhiều rồi, cô ta không thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy được.
Cô ta không tin ngay cả khi không có Tô Hy ở đây, Lục Thiên Quân vẫn không thèm ngó ngàng tới mình.
Hàn Nhi vừa đi vừa suy tính những bước tiếp theo mình phải làm mà không hề hay biết có một chiếc xe ô tô màu đen đang chầm chậm đi theo cô ta.
Trong xe, một người đàn ông đang cầm điếu thuốc, ánh mắt nhìn Hàn Nhi chằm chằm.
Ở bên cạnh, có một người thuộc hạ lên tiếng:
- Ông chủ, đó chính là người phụ nữ của Lục Thiên Quân.
Người đàn ông vẫn tiếp tục nhìn Hàn Nhi chằm chằm, bĩu môi khinh thường:
- Mắt nhìn của Lục Thiên Quân cũng chỉ như vậy thôi.
Quả thật khi nhìn thấy Hàn Nhi, hắn ta không nghĩ rằng cô ta lại là người phụ nữ của Lục Thiên Quân.
Ngoài một chút nhan sắc và gia thế ra thì mọi thứ đều hết sức tầm thường, chẳng có gì đặc sắc cả.
Tên thuộc hạ bên cạnh liền tiếp lời, vừa nhìn Hàn Nhi vừa cười nham hiểm:
- Vậy thì chúng ta có nên ra tay luôn không ạ? Nghe nói dạo gần đây Lục Thiên Quân đang bận rộn công việc, không biết khi nghe