(146)
Tất cả vệ sĩ và giúp việc ở đây nhìn thấy cảnh này, lập tức trở nên hốt hoảng.
Tô Hy đối với Lục Thiên Quân quan trọng như vậy, nếu mà để anh biết chuyện này thì bọn họ chắc chắn cũng không thể tránh nổi liên can.
Mấy người vệ sĩ định bước tới lôi Hàn Nhi ra thì Tô Hy lại ra hiệu kêu bọn họ ngừng lại.
Cô nhìn Hàn Nhi, sau đó bước lại gần cô ta.
Cô ta hung hăng muốn ra tay với cô thêm lần nữa, nhưng lần này đã bị cô chặn lại.
Tô Hy chỉ dùng một chút sức lực đã có thể khống chế được Hàn Nhi, cô cũng không chút nương tình mà tặng lại cho cô ta một cái bạt tai:
- Cô không cảm thấy tình huống này rất quen thuộc sao?
Trước đây khi Tô Hy còn là vợ của Lục Thiên Quân, Hàn Nhi cũng luôn tìm đủ mọi cách để chen vào như vậy.
Thật không ngờ cũng có một ngày, tình huống này đảo ngược.
Tô Hy mỉm cười, sau đó buông Hàn Nhi ra.
Cô ta đột ngột mất thăng bằng nên đã ngã xuống đất, mà cô cũng chẳng tốn chút công sức nào.
Hàn Nhi ngước đầu lên, trừng mắt hung hăng với Tô Hy:
- Tiện nhân, cô đừng có đắc ý quá sớm.
- Cô yên tâm, tôi không những sẽ chăm sóc tốt cho Lục Thiên Quân mà còn làm mọi chuyện tốt hơn cô nữa.
Anh ấy ngày đêm đều cùng tôi chung chăn gối ấp, chắc không bao lâu nữa cái bụng của tôi sẽ to lên thôi.
À mà nhắc tới mới nhớ, sao tới giờ bụng của cô vẫn chưa có động tĩnh nào vậy? Không phải hai người đã bên nhau 4 năm rồi sao?
Tô Hy lúc này chỉ muốn chọc giận Hàn Nhi một chút cho bõ tức, cô đương nhiên không ngại thêm mắm thêm muối vào câu chuyện.
Cô không phải là một đứa dễ bắt nạt, chẳng qua là khi xưa cô tự ti vì hợp đồng hôn nhân mà thôi.
Thật may quá, tới giờ cô đã tự do rồi, còn có thể sợ ai được chứ?
Những thủ đoạn mà cô ta đã từng dùng, cô cũng chỉ học hỏi theo, áp dụng lại với cô ta.
Hàn Nhi không ngờ sau 4 năm, Tô Hy lại khí thế bừng bừng như vậy.
Cô ta nhất thời cứng họng, không thể nào phản kháng được lại những lời lẽ sắc bén của cô.
Không cho phép cô ta có cơ hội bình tĩnh lại, cô tiếp tục ngồi xuống nhìn cô ta đầy khiêu khích, sau đó lại vờ lắc đầu ngán ngẩm:
- Thật là đáng thương!
Hàn Nhi bị khiêu khích tới đỉnh điểm, cô ta giận dữ vùng dậy, muốn nắm lấy tóc Tô Hy nhưng đã bị cô kịp thời giáng thêm một cái bạt tai.
Cùng một lúc bị đánh hai bên má, Hàn Nhi đau đớn vô cùng, khoé môi đã rỉ máu.
Tô Hy nhìn cô ta, áy náy thở dài:
- Xin lỗi nhé, tôi hơi mạnh tay rồi.
- Cô...!tiện nhân, đồ không biết xấu hổ...!
Vệ sĩ cũng đã bước tới ngăn Hàn Nhi lại, bởi vì cô ta từng bị bệnh tâm lý, nếu như khùng lên thật sự thì có thể khiến cho Tô Hy bị thương.
Ngàn vạn lần không thể để cho Tô Hy bị thương được.
Hàn Nhi vùng vẫy, cô ta dùng hết sức bình sinh để phun ra những lời chửi bới thậm tệ, nhưng Tô Hy không để vào tai câu nào.
- Làm loạn đủ chưa vậy?
Cả biệt thự đang hết sức ầm ĩ và náo loạn vì Hàn Nhi, nhưng một giọng nói đầy tức giận vang lên đã khiến cho cô ta phải im bặt lại.
Lục Thiên Quân đã trở về!
Không kịp đợi Hàn Nhi có phản ứng lại, Tô Hy đã đi trước một bước, chạy nhào vào lòng anh, nũng nịu:
- Sao bây giờ anh mới về? Cô ta bị điên rồi, em sợ lắm.
Đương nhiên, Tô Hy cũng là cố tình diễn cho Hàn Nhi xem mà thôi.
Lục Thiên Quân ban đầu cũng có hơi bất ngờ, nhưng nhận ra cô chỉ đang cố tình diễn, anh không những không vạch trần cô mà còn hùa theo diễn cùng cô:
- Xin lỗi bé con, là lỗi của anh!
Nói rồi Lục Thiên Quân khẽ đẩy Tô Hy ra, ngắm nghía cô một lượt xem xem cô có bị thương ở đâu không.
Nhưng đập vào mắt anh chính là khuôn mặt bị sưng một bên của cô, da thịt cô vốn mềm mại như em bé, nay đã in lên đó dấu vết của năm ngón tay.
Vết đỏ này người ngoài nhìn còn thấy đau lòng, huống chi là Lục Thiên Quân?
Ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh lẽo, phóng sang Hàn Nhi cách đó không xa đang bị vệ sĩ giữ lại.
Bộ dạng của cô ta lúc này không khác gì bệnh nhân tâm thần mất bình tĩnh, vừa khiến người ta tức giận lại vừa chán ghét:
- Là cô đánh cô ấy sao?
Hàn Nhi cố gắng vùng vẫy, như một con thú đã bị