(147)
Hàn Nhi trong lòng sớm đã biết rõ Lục Thiên Quân vốn chỉ là đang lợi dụng mình mà thôi, nhưng cô ta vẫn luôn tự lừa dối bản thân mình, rằng trong lòng anh cũng có một chút gì đó dành cho cô ta mà.
Cho tới ngày hôm nay, chính miệng anh nói ra tất cả, thì ra cảm giác này còn đau hơn gấp vạn lần so với việc không có được anh.
Suốt 4 năm qua, cô ta bên anh chỉ là danh nghĩa, tình cảm của anh chưa bao giờ dành cho cô ta cả.
Hàn Nhi đau đớn tới nghẹn lại, không thể nói được thêm câu nào nữa.
Lục Thiên Quân cũng chẳng quan tâm cô ta, chỉ quay sang nhìn vệ sĩ:
- Đưa Hàn tiểu thư đi đi, ngày mai sắp xếp cho cô ấy về nước!
- Tuân lệnh Lục tổng.
Hàn Nhi thế mà không có phản kháng lại, cứ thế để cho Lục Thiên Quân sắp xếp, mặc cho vệ sĩ đưa đi.
Khác xa so với những gì Tô Hy nghĩ, cô ta không tiếp tục làm loạn nữa mà chỉ im lặng chấp nhận số phận.
Tô Hy lúc này mới khẽ đẩy Lục Thiên Quân ra, thật ra chính cô cũng từng rất sợ sự máu lạnh tuyệt tình của anh.
Cùng là phụ nữ, cô bây giờ không còn cảm giác căm hận Hàn Nhi nữa, mà chỉ thấy cô ta rất đáng thương.
Hết lòng vì người mình yêu, nhưng cuối cùng chỉ nhận lại được sự tổn thương.
Lục Thiên Quân đương nhiên biết Tô Hy đang suy nghĩ cái gì, anh khẽ thở dài, từ phía sau ôm lấy cô.
Động tác của anh dịu dàng, nhẹ nhàng như gió, mang đến cho cô một luồng ấm áp chảy vào tận trong tim:
- Bé con, xin lỗi em.
Anh không thể giải thích cho cô tất cả được, chỉ có thể nói lời xin lỗi.
Là do anh vô dụng không thể bảo vệ được tốt cho cô, để cô hết lần này tới lần khác gặp những rắc rối, nguy hiểm.
Tô Hy lần này cũng không cố gắng đẩy Lục Thiên Quân ra nữa, cô chỉ lạnh nhạt đáp:
- Người anh xin lỗi nên là Hàn Nhi chứ không phải tôi.
Một người máu lạnh tuyệt tình như anh, làm sao có thể hiểu được những đau khổ mà phụ nữ chúng tôi phải chịu đựng?
Lục Thiên Quân thật sự sợ nhất những lúc Tô Hy tỏ ra thái độ như vậy, anh cũng biết rõ bản thân mình không phải một người tốt đẹp gì, nhưng tình cảm anh dành cho cô đều là thật lòng.
Không cần cô đáp lại cũng được, chỉ cần có cô ở bên cạnh, anh cái gì cũng có thể làm vì cô:
- Bé con, anh biết em bây giờ vô cùng chán ghét anh, cũng cảm thấy anh tàn nhẫn.
Nhưng tình yêu anh dành cho em là thật lòng...!
- Hay cho câu tình yêu thật lòng? Không phải anh 4 năm trước lựa chọn Hàn Nhi hay sao, vì sao tới giờ vẫn không chịu buông tha cho tôi?
Tô Hy không muốn tiếp tục nghe những lời này từ Lục Thiên Quân nữa, anh cái gì mà chẳng nói được, anh luôn làm như mình lúc nào cũng hy sinh cao cả.
Còn cô thì sao, cô cũng từng rất cố gắng mà, nhưng tất cả những cố gắng đó của cô đều đã bị anh bóp nát, đạp đổ rồi.
Cô bây giờ chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên mà thôi, không muốn dính líu tới anh nữa.
Lục Thiên Quân liền xoay người Tô Hy lại, anh ghì chặt hai vai cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình.
Dường như vẫn sợ chưa đủ, anh lại nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, đặt lên nơi trái tim mình ở lồng ngực:
- Em có thể không tin anh, nhưng xin em hãy cho anh một cơ hội có được không? Em có cảm nhận được nó không, nó đang đập vì em đó.
Bé con, anh yêu em!
Tô Hy ngây người ra nhìn Lục Thiên Quân, câu nói bất ngờ ập tới của anh khiến cho cô không kịp phòng bị, lớp vỏ kiên cường ở bên ngoài đã bắt đầu nứt vỡ ra.
Lục Thiên Quân thế mà lại nói yêu cô?
Câu nói này của anh, cô vẫn luôn chờ đợi, thậm chí là chờ lâu lắm rồi.
Bây giờ anh lại nói một cách dễ dàng như vậy, ánh mắt chân thành này không hề giống với nói dối chút nào.
Nhưng mà, cô cũng đã từng bị hồ đồ bởi ánh mắt này của anh.
Lục Thiên Quân là một con người thâm sâu khó lường, cô chưa bao giờ hiểu anh, cũng không thể nắm bắt được tâm tư của anh.
Điều này khiến cho cô luôn bất an, cô bắt buộc bản thân phải lí trí, không được phép sa ngã.
Hiện giờ cũng vậy.
Tô Hy lập tức che giấu đi sự rung động trong lòng, cô lạnh lùng rút tay về, quay người đi:
- Chúng ta đã ly hôn được 4 năm rồi, anh nói với tôi những điều này còn có ý nghĩa gì chứ? Bát cơm đổ đi rồi không thể nào nhặt lại được...!
- Bé con, em hiểu rõ mà, chỉ cần em đồng ý thì chúng ta lập tức quay trở lại như cũ.
Anh thực sự rất yêu em, anh không thể sống thiếu em, không thể