(47)
Ngụy Ni nghe Tô Hy nói vậy, liền thích thú vô cùng.
Cả hai cùng bước vào trong trường, Ngụy Ni mới tò mò hỏi:
- Kế hoạch gì vậy, mình cũng muốn tham gia.
Tô Hy mỉm cười đầy thâm sâu, nói nhỏ với Ngụy Ni:
- Sắp tới nhà trường chuẩn bị tổ chức lễ kỉ niệm thành lập trường, lúc đó sẽ có rất nhiều việc hay ho để làm.
Tuy Tô Hy chỉ nói lấp lửng như vậy mà không nói thêm gì nữa, Ngụy Ni vẫn rất hứng thú, nhiệt liệt hưởng ứng.
Cô ấy cũng có thể đoán ra được giữa Tô Hy và người tung tin đồn đó chắc chắn có ân oán với nhau từ trước.
Không cần biết mọi chuyện là thế nào, nhưng Tô Hy là bạn của Ngụy Ni, Ngụy Ni nhất định sẽ không để cho cô bị người khác ức hiếp.
Cả hai cùng vui vẻ khoác tay vào trong lớp học mà không hề hay biết, phía xa xa có một ánh mắt nham hiểm đang nhìn mình chằm chằm.
...!
Tập đoàn Lục thị...!
Ngoài trợ lí Tư Mã Lộc ra, ở văn phòng tổng tài còn có thêm một thư ký, giúp Lục Thiên Quân phụ trách toàn bộ lịch trình công việc.
Kỳ Ninh đã đi theo Lục Thiên Quân 4 năm rồi, sớm đã hiểu rõ tác phong làm việc của Lục Thiên Quân.
Năng lực làm việc của cô ấy rất tốt, cho nên cũng được trọng dụng như Tư Mã Lộc.
Kỳ Ninh bước vào văn phòng tổng tài, kính cẩn cúi đầu với Lục Thiên Quân, báo cáo:
- Lục tổng, Tống tiểu thư đang ở bên ngoài chờ anh ạ.
Lục Thiên Quân đang chăm chú làm việc, khi nghe thấy câu này thì mới dừng bút, ngẩng mặt lên nhìn Kỳ Ninh.
Khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng như cũ, dường như cái tên Tống tiểu thư đó đối với anh không có sức ảnh hưởng cho lắm.
Anh lạnh nhạt đáp:
- Cho cô ta vào.
- Vâng ạ.
Kỳ Ninh nhẹ nhàng bước ra, một vài giây sau, Tống Ái Vân bước vào.
Hôm nay cô ta mặc chiếc váy màu đỏ bó sát người, cơ thể nóng bỏng vì bộ váy mà càng trở nên lộ liễu, khó có thể che hết đi từng đừng cong đẹp đẽ.
Khuôn mặt ấy trang điểm tỉ mỉ, xinh đẹp động lòng người.
Tống Ái Vân tự nhiên ngồi xuống ghế sofa, thân mật gọi tên anh bằng giọng nói ngọt ngào như kẹo:
- Thiên Quân!
Lục Thiên Quân vẫn chăm chú vào đống văn kiện trước mặt, hoàn toàn không để tâm tới Tống Ái Vân.
Cô ta bất mãn đứng dậy, bước về phía anh, lớn mật ôm lấy cổ anh:
- Thiên Quân, anh sao vậy? Cho em vào mà chẳng nói gì với em cả.
Lục Thiên Quân nhíu mày, ánh mắt tỏ rõ sự chán ghét.
Anh lạnh lùng đẩy Tống Ái Vân ra, cái miệng vàng ngọc kiệm lời chỉ nói ra 4 chữ:
- Tôi có vợ rồi!
Tống Ái Vân kinh ngạc vì câu nói đột ngột này của Lục Thiên Quân, hiển nhiên là cô ta không thể nào tin lời nói của anh.
Anh kết hôn sao? Rõ ràng không hề có tin tức nói anh đã kết hôn, người thừa kế của Lục gia kết hôn không thể im lặng như vậy được.
Với lại, anh chẳng có lí do nào để kết hôn cả.
Cô ấy vẫn chưa trở về cơ mà.
Tống Ái Vân nghĩ tới đây, cô ta đố kị muốn chết, đố kị vì cô ấy mới là lựa chọn của anh, đố kị vì sao anh lại không thể nhìn cô ta lấy một lần?
- Thiên Quân, anh rõ ràng là nói dối...!
Tống Ái Vân vẫn không muốn tin, cô ta liền nở nụ cười để chữa ngượng, trong lòng thầm mong rằng Lục Thiên Quân có thể phủ nhận chuyện anh đã kết hôn.
Nhưng có lẽ Tống Ái Vân không được như ý muốn rồi, Lục Thiên Quân từ đầu tới cuối vẫn lạnh lùng, không thèm ngẩng đầu lên nhìn cô ta lấy một lần:
- Nếu không có chuyện gì quan trọng thì cô ra ngoài đi, tôi rất bận.
Tống Ái Vân lúc này mới nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của Lục Thiên Quân, anh vẫn chăm chú viết viết gì đó, ánh mắt hoàn toàn không hề dao động dù chỉ một chút.
Cô ta bắt đầu nghi hoặc, cố gắng dò hỏi:
- Thiên Quân, Hàn Nhi vẫn chưa trở về, sao anh có thể kết hôn với người phụ nữ khác? Anh...!
Lời nói của Tống Ái Vân lập tức ngập ngừng lại vì ánh mắt lạnh lẽo của Lục Thiên Quân xuyên qua, cơ hồ như muốn bóp chết cô ta.
Lúc này cô ta mới nhớ ra là mình lỡ lời, lập tức bịt miệng lại, nhưng trong lòng vẫn không phục.
Hàn Nhi mãi mãi trở thành điều cấm kỵ trong lòng Lục Thiên Quân, hễ kẻ nào nhắc đến cái tên đó trước mặt anh, có thể anh sẽ không kiểm soát được mà muốn bóp chết người đó.
Dù là 8 năm trước hay 8 năm sau, trong lòng anh cũng chỉ có một mình Hàn Nhi.
Vì sao cứ phải là Hàn Nhi chứ? Vì sao anh lại thiên vị như vậy?
Bao nhiêu năm qua Tống Ái Vân cũng đã cố gắng rất nhiều, dù cho có phải đánh đổi tình bạn nhiều năm với Hàn Nhi.
Nhưng dù cho cô ta có làm gì đi chăng nữa thì mãi mãi cũng chỉ là người thua cuộc, ngay cả khi Hàn Nhi quay lưng với anh, anh cũng chưa từng nhìn tới cô ta lấy một lần.
Bởi vì trong lòng anh chỉ có mình Hàn Nhi mà thôi.
Tống Ái Vân đố kị tới phát điên lên rồi, nước mắt lưng tròng nhìn Lục Thiên Quân, muốn chất vấn anh nhưng lại không dám.
Lục Thiên Quân cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, chán ghét nhìn Tống Ái Vân, cất giọng lạnh lẽo:
- Cô cút đi đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt cô.
Tống Ái Vân ấm ức, ôm mặt chạy ra ngoài.
Khó khăn lắm mới có thể gặp lại được Lục Thiên Quân sau