(86)
Thời gian rảnh của buổi trưa, Ngụy Ni hẹn Tô Hy tới nhà hàng ăn cơm, nhà hàng này gần tập đoàn Lục thị nên Tô Hy cũng thấy thoải mái về thời gian hơn.
Đã 3 tuần kể từ khi bà nội mất, Tô Hy mới gặp lại Ngụy Ni.
Cô và cô ấy vẫn hay liên lạc với nhau nhưng chỉ là nhắn tin, gọi video cho nhau mà thôi.
Cho nên hôm nay Ngụy Ni mới nằng nặc đòi mời cô một bữa ăn.
Tô Hy cảm thấy Ngụy Ni rất lạ, hôm đó ở bệnh viện cô ấy đứng ngay bên cạnh Lục Thiên Viễn, nhìn hai người cứ mập mập mờ mờ với nhau.
Lúc đó cô cũng không có tâm trạng nên không gặng hỏi cô ấy chuyện này.
Vừa hay hôm nay có dịp.
- Tiểu Hy Hy, mấy ngày nay cậu thế nào rồi, nhìn cậu gầy đi nhiều quá.
Nhìn thấy Tô Hy, Ngụy Ni liền mở miệng hỏi thăm.
Chuyện bà nội mất, chắc hẳn là cô rất buồn, nhìn cô suy sụp đi rất nhiều.
Ngụy Ni muốn làm gì đó để an ủi cô, nhưng lại nghe cô nói cô hiện đang thực tập, không có nhiều thời gian rảnh rỗi nên Ngụy Ni cũng không làm phiền tới nữa.
Tô Hy nhìn Ngụy Ni, khẽ cười đáp:
- Mình vẫn ổn, nhưng ngược lại là cậu.
Cậu và Lục Thiên Viễn là thế nào vậy, hôm đó nhìn hai người mập mờ lắm nha.
Tô Hy không muốn dừng lại ở chuyện của mình quá nhiều, cũng chẳng có gì đáng để nói cả.
Chuyện bà nội mất, hợp đồng cũng hết ý nghĩa, cô và Lục Thiên Quân không còn như trước nữa, những chuyện này làm sao cô có thể kể cho Ngụy Ni nghe được chứ?
Ngụy Ni bị Tô Hy hỏi ngược lại một câu như vậy, cô ấy chột dạ, đôi mắt khẽ đảo quanh một vòng, đầy né tránh.
Nhưng Tô Hy là bạn thân, và còn là chị dâu của Lục Thiên Viễn, Ngụy Ni thật không muốn giấu giếm cô chút nào, chẳng qua là nói ra sẽ hơi xấu hổ chút thôi:
- Mình...!thật ra...!
Ngụy Ni ngập ngừng mãi chẳng nói nên lời, mà Tô Hy cũng không giục giã, chỉ cho cô ấy một lời khuyên thật lòng:
- Mình cảm thấy cậu và Lục Thiên Viễn rất hợp nhau, mình thật lòng mong hai người thành đôi.
Ngụy Ni khẽ thở dài, gạt bỏ hết mọi sự xấu hổ đi mà kể lại hết cho Tô Hy nghe:
- Tiểu Hy Hy ơi, mình...!cái đêm tiệc của trường đó, mình và Lục Thiên Viễn đã...!Lúc đó mình cũng bị ảnh hưởng của thuốc, cho nên Lục Thiên Viễn chỉ là bất đắc dĩ.
Sau ngày hôm đó, bọn mình chẳng còn liên lạc với nhau nữa.
Mà vốn dĩ là như vậy rồi, mình và cậu ấy có thân thiết nhau gì đâu chứ? Nhưng mà, mình thật sự rất buồn, rất nhớ cậu ấy nữa.
Nghe Ngụy Ni kể lại, Tô Hy vô cùng bất ngờ, thật không nghĩ hai người họ lại tiến tới mối quan hệ đó nhanh như vậy.
Nhưng Ngụy Ni đã nói đó là do tác dụng của thuốc, cho nên cô cũng chẳng có gì để trách cứ cô ấy cả, cô bình tĩnh an ủi cô ấy:
- Thôi đừng lo nghĩ mấy chuyện kia nữa, nghĩ tới bản thân cậu kia kìa.
Cậu đã sử dụng biện pháp tránh thai an toàn chưa đấy?
Mấy ngày nay Tô Hy không để ý tới Lục Thiên Viễn cho lắm, nhưng anh ta thường hay đi chơi không về nhà, với lại nhìn anh ta không giống như là có chút gì đó đối với Ngụy Ni cả.
Mặc dù chỉ là bất đắc dĩ, nhưng đã xảy ra chuyện rồi thì không thể hỏi thăm Ngụy Ni một câu sao? Khổ thân Ngụy Ni, cho tới giờ vẫn nhớ nhung Lục Thiên Viễn.
Tô Hy sợ Ngụy Ni buồn nên cô sẽ không nhắc tới Lục Thiên Viễn vào lúc này.
- Đang là thời kì an toàn của tớ, không sao.
Ngụy Ni xấu hổ đáp.
Tô Hy lại thở dài:
- Tuy vậy nhưng cậu cũng đừng chủ quan.
- Mình biết rồi mà.
...!
Sau khi ăn trưa xong, Ngụy Ni đưa Tô Hy về công ty, vô tình cô lại bắt gặp Hàn Nhi đang vui vẻ bước vào, trên tay là hộp cơm trưa.
Lúc đi qua cô, cô ta cố tình vênh cái mặt đắc ý ra, khiêu khích cô.
Ngụy Ni không nhịn được nên trừng mắt chửi:
- Mẹ nó, loại đàn bà lẳng lơ không biết xấu hổ!
Từ ngày hôm đó nhìn thấy Hàn Nhi và Ngụy Hàn nói chuyện với nhau, Ngụy Ni đã không ưa Hàn Nhi chút nào rồi.
Sau khi về nhà cô có gặng hỏi lại Ngụy Hàn mọi chuyện nhưng Ngụy Hàn né tránh không đáp, nên cô cũng chẳng làm được gì.
Hôm nay lại thấy Hàn Nhi xuất hiện ở đây, Ngụy Ni ngứa cả mắt.
Hàn Nhi đi được một bước thì nghe thấy câu nói của Ngụy Ni vang lên phía sau, cô ta dừng lại, xoay người nhìn Tô Hy và Ngụy Ni:
- Không