*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.-Bây giờ ngủ được chưa?Anh phải đi nhanh đây.
-Ủa anh còn đi sao?
-Ừ...vì em muốn ngắm tuyết đầu mùa cùng anh cho nên dù lên tới cửa rồi anh cũng phải chạy về.Anh đi đây..
Hắn hôn lên trán rồi quay nhanh đi.Cô gái buồn nhưng cũng được xoa dịu phần nào.Bởi vì cô mà anh chiều cô quá còn gì.
Những nụ hôn chỉ mới bắt đầu,rất ít rất thưa.Nhưng sao lại mang cảm giác quá đỗi mãnh liệt.Vừa đau nhói ở tim,vừa ấm áp hạnh phúc.
Cô và anh mỗi người bắt đầu công việc của mình.Tháng cuối năm với nhiều tất bật.Đạo Thiên chỉ còn 2 tuần nữa là hoàn thành công việc.
Nhưng từ khi anh rời đi đến nay 6 ngày thì những cuộc trò chuyện bắt đầu thưa dần.Chỉ còn lại người nhắn người trả lời và bận công việc.
Ngày thứ 8...Thiên Hoa facetime
-Sao 2 ngày rồi không face cho em?
-Ờ,công việc đang tới nước rút.Nhiều người nên anh không để facetime cho em được.
-Thế à,tưởng anh chốn đi chơi với cô nào chứ.
-Ừ.Thôi anh làm..anh sẽ gọi khi anh rãnh.
Bụp....
(
Trời,hôm nay là người tắt trước luôn.Cũng chẳng hỏi han mình vẹo gì?)Tiểu Hoa vốn dĩ rất nhạy cảm cho nên cô sinh nghi.Cô gọi hỏi chuyện Tử Long thì cũng được biết không thấy có việc gì.
Tối hôm đấy là 11h đêm.Tiểu Hoa nhắn tin.
-Này,Đạo Thiên em thấy anh lạ.
Không ai trả lời...
Phía bên Đạo Thiên.
Khi nhìn thấy tin nhắn của cô anh liền cầm điện thoại lên,sau đó sực nhớ
-Đạo Thiên,con đã thấy email bà gởi chứ? Con đang làm gì vậy? Bà đã nói nhân lúc này mà đến với con bé Doãn kia.Sao cháu lại còn quay về tình tứ với cô tiểu thư chân yếu tay mềm Bạch gia chứ?
Một nữa Hắc Đạo về phe ta rồi.Nếu
cháu không nghe lời đừng trách ta.Hãy nhớ sự nghiệp cơ đồ của gia tộc ta là quan trọng nhất.Hãy nhớ ta đã bao dung chăm lo cho cháu thế nào? Cho ta thấy một chút thiện ý của cháu đi.
Và thế anh để điện thoại xuống.Bà của anh đã cho người theo dõi anh.Cô gái Doãn gia kia cấu kết với bà.Bà gởi những tấm hình chụp lén cả hai.Nhưng là người nào trong Hắc Đạo đã làm việc đó ngoài Tử Long?
Bởi vì không một người nào có thể theo dõi anh mà anh không biết cả.Chỉ có Tử Long bên cạnh anh đc anh truyền đạt các chiêu thức đó thôi.
Nhưng làm sao Tử Long có thể phản bội được?Hoặc có một cao thủ nào khác?
Trong lòng khó chịu.2h sau anh nhắn tin lại.
-Em ngủ chưa?Xin lỗi,giờ anh mới xong.
Không thấy phản hồi.Đạo Thiên tự an ủi bằng cách ngắm nhìn hình ảnh cô trong điện thoại lần cuối rồi xóa tất.
Một giọt nước mắt lăn dài trên má.Tổng tài.....khóc ư?
Một giọt thôi cũng đủ nói lên sự đau khổ của người đàn ông rồi.Không giống như phụ nữ đàn ông không thể khóc òa lên được.Nhưg điều để người đàn ông rơi lệ thì nó thật sự....
- Giận quá làm sao ngủ được?