Thiên Hoa đến dự show diễn.Cô ngồi phía cuối sân khấu để quan sát tất cả mọi điều.Vì là sự kiện thời trang nên sân khấu cũng không đổi lớn.
Nhưng ánh đèn chói lóa cũng không thể thấy ai với ai.Kết thúc show cả hai người họ tay trong tay lên sân khấu.
-Xin cảm ơn mọi người đã theo dõi.Và tôi cũng xin cảm ơn một người đàn ông đặc biệt- đứng bên cạnh tôi đây.
Đưa ánh mắt âu yếm nhìn Đạo Thiên.Anh ấy thì mĩm cười.
-Sau sự kiện này không biết hai vị có tiếp tục hợp tác không?
Tổng tài trả lời: Đương nhiên là có rồi.Tôi và Doãn Doãn sẽ cố gắng cho thêm nhiều tác phẩm xuất sắc khác.
Mọi người bắt đầu dùng tiệc nhẹ.Karen thúc giục cô đến gặp anh,cô ấy sẽ cố gắng tách Doãn Doãn ra để có thể nói chuyện.
Sau đó...cô đứng sau lưng anh,hai bàn tay nắm chặt nửa muốn bước tới nửa không? Do dự và lòng tin đang bị lung lay.Thật ra vẫn chưa có động thái gì từ anh cơ mà.
Cô chộp lấy ly rượu,dồn hết sự tức giận trong lòng nhẹ nhàng bước đến.
-Chúc mừng anh
yêu có buổi biểu diễn thành công tốt đẹp.
Tổng tài giật mình khi trông thấy cô không phải là bất ngờ hạnh phúc,mà là bất ngờ sợ hãi.
-Thiên Hoa....em!
-Anh bất ngờ không?
-Anh...
-Sao thấy em mà không vui mừng ôm em một cái như trước vậy kìa..
Cô chủ động ôm anh để xem biểu hiện.Tổng tài liền nắm tay lôi cô đi ra một chỗ vắng.Rồi liền ôm siết cô.
-Anh xin lỗi.
-Sao vậy?Chúng ta trở nên lén lút từ khi nào?
Im lặng...Thiên Hoa đẩy anh ra
-Thật chất em không muốn dài dòng chất vất anh?Chỉ một câu thôi có thật như những gì em thấy và từ bà anh..
-Bà đã nói gì với em?
-Trả lời em trước đi.
Anh gật đầu.Cô nắm chặt tay mĩm cười đắng.