Hơn ba mươi phút sau, bác sĩ từ trong phòng bước ra, mở khẩu trang hỏi:
_ Ai là người nhà của bệnh nhân?
_ Là tôi, cô ấy không sao chứ?
_ Bệnh nhân không sao, chỉ vì chưa ăn sáng cộng với vận động mạnh khi vừa ngủ dậy nên gây ra mất sức, không việc gì đáng lo ngại.
Bệnh nhân đã được chuyển đến phòng hồi sức, người nhà có thể đến đó thăm.
_ Cảm ơn bác sĩ.
Đào Ánh Ngọc quay lại nói với bác sĩ rồi cùng Thục Quyên theo sau Vương Thiên Minh và Phương Tiểu Tuyết.
Mở cửa phòng bệnh, anh đi nhanh đến ngồi cạnh giường bệnh, đưa tay nắm chặt tay cô giọng lo lắng nói:
_ Phỉ Phỉ, là tôi khiến em gặp rắc rối, em yên tâm chỉ cần em muốn xử lý Triệu Vy Oanh thể nào tôi cũng sẽ đáp ứng em.
_ Tôi không cần anh phải ra tay, tôi muốn khi tôi lấy lại Chu thị thì tự mình xử lý cô ta.
Chu Phỉ từ từ mở mắt trả lời Vương Thiên Minh, giọng nói yếu ớt của cô càng làm anh lo lắng thêm.
Vương Thiên Minh vội đỡ cô ngồi dựa vào thành giường hỏi thăm:
_ Tại sao không ăn sáng?
_ Tại Triệu Vy Oanh.
_ Muốn ăn gì, tôi mua cho em?
_ Gì cũng được.
Vương Thiên Minh ra khỏi phòng cũng là lúc Đào Ánh Ngọc và Thục Quyên đi vào, Phương Tiểu Tuyết đi đến hỏi chuyện:
_ Cô ta lại nói gì nữa vậy?
_ Vương thiếu phu nhân.
_ Người như cô ta thì cũng xứng làm Vương thiếu phu nhân sao? Hoang tưởng thật.
Đào Ánh Ngọc nhìn Chu Phỉ lo lắng, giọng nói ba phần lạnh lùng, bảy phần chống lưng của bà khiến cho Thục Quyên và Phương Tiểu Tuyết phải đứng hình:
_ Phỉ Phỉ, con muốn xử lý cô ta thế nào cũng được, mẹ và Thiên Minh vẫn ở phía sau bảo vệ con.
Cô ta càng ngày càng quá đáng, mẹ thật sự không chịu nổi cô ta nữa!
_ Mẹ, con sẽ không làm cho mẹ phải thất vọng.
_ Phỉ Phỉ, Tiểu Tuyết và bác cũng ủng hộ con, người mà luôn tìm cách chen chân để phá hoại hạnh phúc của người khác thì không được nương tay.
_ Được, con nhất định sẽ không làm mọi người phải thất vọng.
Chu Phỉ nằm lại bệnh viện một ngày một đêm, về Vương gia thì bị Đào Ánh Ngọc ép ăn từ sáng đến chiều, vì bà sợ chuyện như vậy sẽ xảy ra.
Người làm trong nhà cũng chạy đôn chạy đáo để cung cấp đồ ăn cho cô, ăn theo thang ăn uống của Đào Ánh Ngọc, không chừng vài tuần cô có thể tăng thêm vài kí mất.
Triệu Vy Oanh cũng chẳng dám ra đường chứ đừng nói là đến Vương gia làm phiền.
Sau khi nhìn thấy Chu Phỉ vì cô ta mà phải nhập viện, tinh thần của cô ta cũng chẳng tốt đẹp gì.
Cứ nhốt mình ở trong phòng vì sợ Vương Thiên Minh sẽ đến tìm cô ta hỏi tội.
Cũng sắp đến ngày Triệu Vy Oanh chính thức lên nắm quyền Triệu thị, việc hệ trọng này nhất định phải thông báo cho cả thành phố biết, thư mời cũng đã phát chỉ chờ ngày mở tiệc.
Ông nội Triệu khi hay tin cháu gái của mình gây chuyện ở Vương gia thì đứng ngồi không yên vì sợ ngay cả Triệu thị cũng giữ không được chứ đừng nói là Triệu Vy Oanh gặp chuyện.
Nhưng hai ngày trôi qua cũng chẳng thấy Vương Thiên Minh có động thái gì lạ nên ông đã khuyên nhủ Triệu Vy Oanh phấn chấn lên vì sắp đến ngày mở tiệc của Triệu gia, mà nhân vật chính lại là cô ta.
_ Vy Oanh, cháu không cần phải lo lắng nữa đâu, nếu như Vương Thiên Minh muốn đến tìm con trả thù thì đã đến từ lâu rồi, không phải đã hai ngày cậu ta chưa đến nửa sao?
_ Ông nói thật chứ ạ? Thiên Minh không đến tìm con trả thù sao ạ?
_ Phải, chắc cậu ta nể tình con là thanh mai trúc mã nên đã bỏ qua cho con đó!
Triệu Vy Oanh nghe ông nội Triệu nói như vậy thì trong lòng vui hẳn, cũng vì lời nói đó mà tia hy vọng có được Vương Thiên Minh một lần nữa được thắp sáng.
Không mong thì thôi chứ mong rồi thì sẽ đến, bữa tiệc công bố Triệu thị thay chủ mới được diễn ra tại khách sạn Cosiana.
Chu Phỉ và Vương Thiên Minh cũng nhận được thiệp mời, anh chẳng muốn đi nhưng cô lại muốn đến đó để làm quen thêm nhiều người có tiếng nói trong thương trường.
Chiều theo ý Chu Phỉ, Vương Thiên Minh đưa cô đi chọn lễ phục rồi đi thẳng để bữa tiệc.
Ở cổng tiệc, hai người đụng mặt với Lâm Vỹ và Vân Trang cùng vừa đến, không muốn ngó ngàng đến hai người họ nhưng sự chú ý của ta đã va phải chiếc váy trên người của Vân Trang, chiếc váy giống y như chiếc váy của Chu Phỉ, Vân Trang tức giận đi đến quát