Vương Thiên Minh và Chu Phỉ về nhà, sau khi tắm rửa sạch sẽ và ăn tối thì cô muốn làm việc trên máy tính nhưng lại bị anh quẳng máy tính sang một bên và nói chuyện:
_ Phỉ Phỉ, chuyện của Triệu Vy Oanh cũng đã được giải quyết rồi, còn hai người Lâm Vỹ và Vân Trang thì em muốn xử lý như thế nào?
_ Hai người họ đứng sau giật dây, trong tay em còn có những bằng chứng phạm tội của hai người họ nếu như họ muốn đối đầu với em thì nhất định em sẽ không bỏ qua.
_ Nhưng nếu như hai người họ không muốn gây chuyện với em nữa thì sao?
_ Anh yên tâm, bọn họ không thể ngồi yên chờ thời được, em còn biết một chuyện động trời của Âu Dương Chí.
Vương Thiên Minh nhìn cô không trả lời, ánh mắt như muốn cô nói nhanh một chút.
Chu Phỉ không để anh đợi lâu, giọng nói ngọt ngào vang lên đều đều:
_ Âu Dương Chí bị phạm vào tội quan hệ với trẻ vị thành niên khi còn ở nước ngoài, cũng vì chuyện này mà hắn mới quay về đây và tình cờ Lâm Vỹ và Vân Trang cũng biết chuyện.
_ Chuyện này thật không thể tin được, vậy chúng ta có giúp Âu Dương Chí nữa không?
_ Giúp đỡ Âu Dương Chí một tay trừ khử hai người kia rồi sau đó mới buộc tội Âu Dương Chí sau.
_ Phỉ Phỉ, có phải em đã tính hết mọi chuyện rồi không?
Chu Phỉ không nhìn anh, ánh của cô dừng ngay vào màn hình máy tính đang hiển thị bộ phim cô thích nhất, một thân ảnh ở trần đập thẳng vào mắt cô.
Vương Thiên Minh nhìn theo ánh mắt của Chu Phỉ thì thấy thân ảnh không mặc áo kia của người đàn ông trong máy tính, khuôn mặt của anh đen lại đôi chút tay phải cũng tự nhiên đưa qua eo cô ôm sát vào người, giọng nói mê hoặc bên tay cô:
_ Phỉ Phỉ, của anh chưa đủ quyến rũ sao? Hay là em nhìn không đã?
_ Em...!em nào có, chỉ là vô tình phim đang chiếu ngay cảnh này thôi mà!
_ Là vậy sao? Không quan trọng, chúng ta vận động chút đi.
Vương Thiên Minh không cho cô có cơ hội trả lời, lập tức đưa môi mình áp lên môi cô, nụ hôn mãnh liệt làm cho Chu Phỉ mê hoặc theo.
Tay anh đưa lên kéo một bên áo của cô xuống, khung cảnh kiều diễm khó cưỡng nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại phá hủy.
Vương Thiên Minh chẳng muốn nghe máy nhưng Chu Phỉ thủ lại muốn nghe vì tiếng chuông điện thoại đã cứu cô một mạng, cũng chẳng biết sau cuộc gọi này thì sáng mai cô có thức giấc nổi hay không thì do anh quyết định.
Chu Phỉ nhìn vào màn hình điện thoại rồi kết nối với máy tính và chỉnh lại áo quần sau đó mới nhận cuộc gọi.
_ Chào mẹ, mẹ khỏe không ạ?
_ Mẹ khỏe, mà mẹ không làm phiền hai đứa chứ? Sắc mặt của Thiên Minh không tốt chút nào, bị ốm sao?
_ Không, anh ấy khỏe như trâu vậy á! Bao giờ mẹ về, con nhớ mẹ rồi!
_ Phỉ Phỉ thật ngoan, hết tuần này mẹ sẽ về, tuần sau đi dự tiệc showbiz cùng con có chịu không?
_ Dạ chịu.
_ Thế thôi mẹ cúp máy đây, con ngủ sớm đi nha!
_ Vâng, mẹ ngủ ngon.
Vương Thiên Minh như được ân xá lập tức nhàu đến như sói đói vài ngày chưa được ăn, Chu Phỉ không thể chống cự lại sức của anh nên mặc anh muốn làm gì thì làm.
Sáng hôm sau, Chu Phỉ vẫn đang còn chăn ấm nệm êm thì nhận được cuộc gọi đến cửa Lý Nhất, nhấc máy nghe, giọng nói nhanh của Lý Nhất làm cô phải tỉnh ngủ:
_ Chị dâu, cô mau đến Chu thị đi, Vân Trang đến gây sự.
_ Ai cho cô ta vào Chu thị, anh giữ chân cô ta một chút tôi đến ngay đây!
Chu Phỉ nhanh chóng thay đồ rồi chạy ngay đến Chu thị, chẳng hiểu vì sao Vân Trang nổi điên chuyện gì lại đến tìm cô gây chuyện.
Rất nhanh Chu Phỉ đã có mặt dưới sảnh của