Eo biển Hương Tạ.
Sau khi xe dừng lại, hai cô gái bước vào trong.
Thẩm Sơ Tuyết quan sát xung quanh, không khỏi thốt lên: “Manh Manh, đây là trung tâm thành phố à!”
“Sao vậy?”
Có Manh Manh cảm thấy khó hiểu.
Thẩm Sơ Tuyết tiếp tục: “Tác đất tắc vàng!”
Cố Manh Manh: “…”
Thẩm Sơ Tuyết sờ cằm với vẻ trầm ngâm.
Thật lâu sau, mới nghe cô nói: “Nếu tớ cũng có thể sở hữu một căn nhà ở đây, thì cả đời này cũng sẽ không phải lo lắng gì nữa!”
Cố Manh Manh nghe, gật đầu nói: “Sơ Tuyết, bây giờ cậu hot như vậy, nên”
“No no nol”
Thẩm Sơ Tuyết nghe cô nói vậy thì vội lên tiếng ngắt lời cô, nói: “Trước hết, tớ phải nói rõ ràng, tớ thừa nhận tớ đang rất nỏi tiếng! Thứ hai, tớ phải nói là nổi tiếng nhưng không đồng nghĩa có là tiền! Vì vậy, tuyệt đối đừng nói cái gì mà bảo mình mua nhà ở đây.
Mình có thể rất chắc chắn mà nói cho cậu biết.
Bây giờ trong thẻ tiết kiệm của mình nhiều lắm chỉ có thể mua được một cái toilet ở đây.
Hơn nữa còn là kiểu mini ấy!”
Cố Manh Manh: “…”
Thẩm Sơ Tuyết thở dài: “Vậy nên, không phải tớ không có tiền, mà là nhà ở đây quá đắt.
Nói là tắc đất tắc vàng cũng không quá.
À, không đúng, còn đắt hơn tắc đất tắc vàng.”
Cố Manh Manh kéo cô, nói: “Đừng nói nữa, chúng ta vào nhà thôi!”
“Ửm.”
Thẩm Sơ Tuyết gật đầu.
Quản gia đã đợi rất lâu, vừa nhìn thấy hai người họ, lập tức cung kính hỏi: “Thiếu phu nhân, Thẩm tiểu thư, hoan nghênh cô về nhà!”
Thẩm Sơ Tuyết cười, gật đầu nói: “Xin chào, xin chào!”
“Xin chào!”
Quản gia cười đáp lại.
Sau đó, ông lại mang dép vào cho cả hai và nói: “Thiếu phu nhân, hai người có gặp tắc đường không?”
“Có”
Có Manh Manh gật đầu, thay dép.
Cuối cùng, cô dường như nhớ ra điều gì đó, lại ngẳng đầu nhìn quản gia nói: “Lục Tư Thần đã về chưa?”
“Tiên sinh vẫn chưa trở về.”
Quản gia đáp.
“Ấ:: _ Cố Manh Manh bĩu môi.
Thẩm Sơ Tuyết ở bên cạnh nghe vậy thì hơi bất ngờ nói: “Manh Manh, gần đây chồng cậu không về nhà sao? Này, cậu bị bỏ rơi à?”
Quản gia:”…”
Cố Manh Manh: “…”
Thấy mọi người đều không nói gì, Thẳm Sơ Tuyết còn tưởng mình đã đoán đúng, không kìm được mà nắm lấy tay Cố Manh Manh, vô cùng thương xót mà nói tiếp: “Bảo bối, đừng buồn nhé.
Dù cả thế giới đều bỏ rơi cậu, cho dù tương lai có khó khăn và đau khổ thế nào, tớ sẽ luôn ở bên cậu cho đến khi biển cạn đá mòn.
Cho đến khi trời long đất lờ.
Cho đến khi…”
“Được rồi được rồi!”
Cố Manh Manh sắp không chịu nổi nữa, vội vàng nói: “Cậu đang làm gì vậy? Đặt câu tu từ à? Đừng nghĩ bậy bạ.
Hôm nay Lục Tư Thần làm thêm giờ ở công ty, không có máy chuyện vớ vẫn như cậu nói đâu.
Thẩm Sơ Tuyết, cậu không thể mong cho mình tốt chút à?”
Thẩm Sơ Tuyết: “…”
Quản gia kịp thời nói: “Thiếu phu nhân, tôi đi dặn nhà bếp nấu bữa khuya.”
Nói xong liền nhanh chóng lui ra ngoài.
Thẩm Sơ Tuyết mặt dày mà sáp lại gần Có Manh Manh.
Nắm lấy cánh tay cô, cười lấy lòng, nói: “Làm gì thế? Tớ lúc nãy chỉ nói đùa một chút để làm dịu bầu không khí thôi.
Cậu sẽ không xem là thật, đúng không?”
Cố Manh Manh quay đầu lại, nhìn cô với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nói: “Tình cảm của mình với Lục Tư Thần rất tốt.
Sau này cậu đừng có đùa như vậy nữa.
Mình không vui đâu.”
Thẩm Sơ Tuyết hơi bất ngờ nhướng mày.
Cô nói: “Trời, cậu yêu anh ta rồi?”
Có Manh Manh nghe vậy chau mày.
Cô suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Có lẽ là vậy.”
Thẩm Sơ Tuyết thở dài.
Cố Manh Manh nghỉ ngờ nhìn cô: “Cậu thở dài cái gì vậy?”
Thần Sơ Tuyết ngắng đầu nhìn trần nhà, lẫm bẩm: “Có một cô gái rơi vào lưới tình rồi!”
Cố Manh Manh lườm cô.
Cô nói: “Cậu còn không biết ngại mà nói mình? Mình hỏi _ cậu, cậu và cái người họ Thẩm kia… Thẩm…”
“Thẩm Nam Châu!”
Thẩm