0 Trên tầng hai, trong phòng ngủ.
Khi Cố Manh Manh mở cửa bước vào, Lục Tư Thần đang cởi áo.
Chiếc áo vest màu đen bị anh tuỳ tiện đặt ở bên cạnh.
Cúc áo sơ mi trên người cũng đã được cởi ra một nửa, lộ ra khuôn ngực rắn chắc tháp thoáng.
Cố Manh Manh do dự một lúc, sau đó mới chậm chạp hỏi: “Cái đó, có cần giúp không?”
Cô biết rằng Lục Tư Thần vẫn luôn mang theo chủ nghĩa đàn ông.
Có những việc rất thích Cố Manh Manh giúp anh.
Ví dụ như thay quần áo giúp anh!
Bên này, mặc dù Lục Tư Thần không trả lời, nhưng bàn tay đang cởi cúc áo đã bỏ xuống.
Thấy vậy, Có Manh Manh cười toe toét mà sáp lại.
Cô đứng trước mặt người đàn ông, dùng hai bàn tay nhỏ nhắn cởi từng cúc áo của anh, ngắng đầu nhìn anh.
“Chồng ơi…”
Cô gọi ngọt ngào.
Lục Tư Thần rũ mắt xuống, nhìn cô không chút biểu cảm, hừ lạnh một tiếng: “Em bây giờ mới nghĩ đến anh là ai?”
Cố Manh Manh bĩu môi nói: “Em luôn biết anh là ai mà.
Hì hì.
Anh là người chồng yêu quý của em, chồng!” Vừa nói, lại kiếng chân lên, chu miệng nói: “Chồng ơi, hôn!
Lục Tư Thần hát tay cô ra.
Tuy nhiên, giữa chừng, anh đột ngột thay đổi quyét định.
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi hồng của cô.
Cố Manh Manh cười toe toét: ‘Không tức giận chứ?”
Lục Tư Thần liếc cô một cái, cười như không cười nói: “Anh có nói vậy sao?”
Có Manh Manh chùng vai.
“Được rồi!”
Cô nói rồi bàn tay nhỏ bé đã cởi chiếc cúc áo sơ mi cuối cùng của người đàn ông.
Lục Tư Thần nói ‘ừm’ một tiếng rồi cầm áo đã thay ra đi vào phòng tắm.
Cố Manh Manh có chút không cam tâm.
Cô đi theo người đàn ông vài bước, liên tục nói: “Đói bụng không? Có muốn ăn bữa khuya không? Nếu anh muốn ăn, em lập tức nói với phòng bếp một tiếng!”
“Không cần!”
Lục Tư Thần đáp mà không nhìn lại.
Nói xong anh tiền đến phòng tắm.
Đứng bên ngoài, Cố Manh Manh trơ mắt nhìn cánh cửa phòng tắm bị đóng lại, không khỏi thở dài.
Kiểu đàn ông hay giận thế này đúng là khó dỗ thật!
Ở dưới lầu, Thảm Sơ Tuyết đang uống.
Đột nhiên nhìn thấy Có Manh Manh bước xuống lầu.
Đầu tiên là ngắn ra, sau đó đặt ly sữa trên tay xuống, nói: “Hai người thế nào rồi? Không cãi nhau đúng không?”
Có Manh Manh cười với cô, lắc đầu và nói: “Không, anh ấy đang tắm.”
‘Oh…”
Thẩm Sơ Tuyết gật đầu.
Cố Manh Manh bước đến bên cạnh cô ấy, nói tiếp: “Cậu đói không? Tớ bảo nhà bếp nâu bữa khuya?”
“Bữa khuya? Ví dụ, có những loại nào?”
Thẩm Sơ Tuyết hỏi.
Cố Manh Manh khóe miệng khẽ co giật, nói: “Cậu muốn ăn bữa khuya kiểu gì?”
Thẩm Sơ Tuyết cười xếch: “Pizzal”
Có Manh Manh nhướng mày.
Cô nhìn Thẩm Sơ Tuyết từ trên xuống dưới, kinh ngạc nói: “Chị của tôi ơi, chị lớn vậy rồi mà sao còn thích mấy loại đồ ăn này chứ? Cậu vẫn nghĩ mình là con nít à?”
Thẩm Sơ Tuyết giả vờ không vui, nhẹ giọng nói: “Em yêu, chẳng lẽ cậu đã quên lời thề với tớ trước đây rồi sao? Lần trước cậu đã nói với tớ rằng sẽ chiều chuộng tớ, yêu tớ, để tớ trở thành công chúa nhỏ vô lo vô nghĩ mãi mãi! Cậu đã quên hết những lời này sao?”
“Oạt”
Cố Manh Manh tỏ vẻ buồn nôn.
Thẩm Sơ Tuyết nắm tay cô, tiếp tục sến súa: “Em yêu, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy? Điều gì đã khiến cậu thay đổi tình cảm ban đầu? Trái tim yêu tớ của cậu vẫn ở trong lồng ngực sao?”
“Cậu vẫn nên nói chuyện bình thường thôi!”
Cố Manh Manh thở dài nói: “Tớ đi vào bếp xem thử, nếu có thể thì bảo bọn họ làm pizza cho cậu!”
Thẩm Sơ Tuyết ngạc nhiên: “Đầu bếp nhà cậu không biết làm?”
Cố Manh Manh giải thích: “Không, tớ thường không thích ăn pizza.
Vậy nên trong nhà hình như chưa từng có pizza.
Cậu có lẽ cũng đoán ra được những người như Lục Tư Thần không thể nào sẽ ăn pizza.
Vì vậy… ờ, không biết đầu bếp trong nhà có làm được không, phải hỏi mới biết được!