Có Manh Manh gật đầu.
Lục Tiểu Tứ lại nói: “Có mang quà cho hai người.”
“Woal”
Tô Mẫn Mẫn nghe vậy, kinh ngạc nói: “Còn có quà à?” Nói xong, cô lại nhìn chung quanh, nói: “Ở đâu? Ở đâu?”
Lục Tiểu Tứ đáp: “Trong xe.”
Tô Mẫn Mẫn trừng anh.
Lục Tiểu Tứ lại nói: “Anh đi lấy.”
“Được!”
Tô Mẫn Mẫn gật đầu, tỏ vẻ nóng lòng.
Lục Tiểu Tứ vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của cô rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi anh rời đi, Tô Mẫn Mẫn liền dựa ra sau, trực tiếp nằm nhoài ra sô pha.
Cố Manh Manh ở bên cạnh nhìn cô ấy, chỉ cảm thấy kỳ quái: “Mẫn Mẫn, cậu sao vậy?”
Tô Mẫn Mẫn than thở: “Tim mệt!”
“Tại sao?”
Cố Manh Manh nhíu mày.
Tô Mẫn Mẫn nói: “Thực ra, lúc nấy tớ vô củng muốn nói với anh ây là chia tay đi, nhưng…” Nói đên đây, cô ây lại dừng lại.
“Nhưng cái gì?”
Có Manh Manh nhìn cô ấy chằm chằm.
Tô Mẫn Mẫn liếc cô nói tiếp: “Tớ có chút sợ hãi.”
“Hả?”
Cố Manh Manh có vẻ ngạc nhiên.
Tô Mẫn Mẫn rất buồn bực mà nói: “Tớ cũng không biết nói như thế nào, dù sao cũng chính là nhát.
Dám nghĩ mà không dám làm!”
“Dám làm gì?”
Ngay khi vừa nói xong, giọng nói của Lục Tiểu Tứ đột nhiên vang lên.
Tô Mẫn Mẫn lập tức đứng bật dậy, trợn to hai mắt: “A, anh sao lại nhanh như vậy?”
“Xe ở ngay trước cửa.”
Lục Tiểu Tứ trả lời, xách túi qùa đi vào.
Anh nói: “Câu lúc nãy em nói là có ý gì?”
Tô Mẫn Mẫn cười xuề: “Em không có nói cái gì, anh có nghe lầm không?”
Lục Tiểu Tứ hừ lạnh: “Gần đây em ngoan ngoãn chút cho anh.
Đừng có cả ngày cứ điên điên khủng khùng.
Gần đây.
ông cụ ở nhà.
Nếu để ông ấy biết được thì em lại bị mắng.
Đến lúc đó lại đến trước mặt anh mà khóc!”
Tô Mẫn Mẫn “xì” một tiếng.
Lục Tiểu Tứ nói tiếp: “Mở ra xem đi.”
Nói xong, ánh mắt của hai cô gái lại bị món quà thu hút.
Tuy nhiên, chỉ có một phần!
Có Manh Manh rất không vui: “Của tôi đâu?”