Đến tối, khi Lục Tư Thần trở lại khách sạn, cố Manh Manh đang ngồi một mình trên ghế sô pha trong phòng khách.
Trên bàn trước mặt là một chiếc laptop đang mở.
Cả căn phòng tràn ngập mùi sữa nhàn nhạt.
Tất nhiên, đây không phải là trọng điểm!
Vấn đề là, tại sao khuôn mặt của cô gái nhỏ này lại đỏ như vậy?
Manh Manh?
Lục Tư Thần đi tới bên người cô ngồi xuống, nghi ngờ nhìn cô: "Em rất nóng sao?"
"Không..."
Cố Manh Manh lắc đầu.
Lục Tư Thần cảm thấy kỳ lạ, không khỏi sờ tay lên trán cô.
Sau khi xác định nhiệt độ của cô bình thường, anh mới nói: "Em đã ăn cái gì?"
"Tôi không ăn gì cả." nhanh nhất tại N hay*ho.com | Nhảy*hố
cố Manh Manh tiếp tục lắc đầu.
“Vậy sao?"
Lục Tư Thần nhìn cô chằm chằm.
Cố Manh Manh dừng lại và trả lời: "Em vừa uống một ly sữa."
"Còn gì nữa?"
Lục Tư Thần hỏi.
"Hết ròi."
Cố Manh Manh đáp, cứ cúi gằm mặt
xuống, không dám đối diện với anh.
Tuy nhiên, càng như vậy, càng cảm thấy cô có vấn đề.
"Manh Manh, nhìn anh!"
Lục Tư Thần ra lệnh.
Cố Manh Manh cắn môi, do dự một lúc, cuối cùng cũng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Sao mặt em đỏ thế?"
Lục Tư Thần hỏi, giơ tay sờ sờ.
Không biết...
Cố Manh Manh đáp, giọng thỏ thẻ.
Lục Tư Thần chau mày.
Anh nhìn quanh, cuối cùng nhìn lên laptop trên bàn.
"Vừa rồi em đang làm gì?"
Anh hỏi.
Cố Manh Manh ấp úng, một lúc lâu sau mới trả lời: "Chơi, đang chơi game di động..."
Lục Tư Thần khi nghe vậy thì khônc nói gì.
Anh đưa tay sờ laptop, sau đó nhìr cô: "Luôn chơi điện thoại? Khônc chơi cái khác?"
"Không..."
Cố Manh Manh lắc đầu.
Lục Tư Thần cong môi: "Vậy thì tạ sao máy tính lại nóng?"
Cố Manh Manh:"...
Lục Tư Thần làm động tác mở laptop.
"Lục Tư Thần!"
Cố Manh Manh đột nhiên kêu lên.
Lục Tư Thần quay đầu lại nhìn cô theo bản năng, còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra thì cô gái nhỏ đã nhảy dựng lên, dùng hai tay giữ chặt cổ anh, giống như một con gấu túi, quấn lấy anh thật chặt.
Sao vậy?
Lục Tư Thần vòng tay qua eo cô, có chút ngạc nhiên và bất ngờ trước hành vi của cô.
Cố Manh Manh có chút ấp úng: "Cái đó, cái đó, uh, là...!uh, anh, đồ ngon anh đưa về cho em đâu?"
Lục Tư Thần cười nói: "Đói bụng?"
"Đúng!"
Cố Manh Manh gật đầu.
Lục Tư Thần vỗ vỗ lưng cô nói: "Anh
mang bánh trứng về cho em.
"Có thật không?"
Nghe vậy, cố Manh Manh ngay lập tức ngồi thẳng dậy.
Cô vui mừng nhìn anh và hỏi: "Bánh trứng ở đâu?"
Lục Tư Thần trả lời: "Nó ở trên bàn bên ngoài, em tự đi lấy!”
"Được!"
Cố Manh Manh rời khỏi lòng anh và chạy ra ngoài.
Tuy nhiên, khi cô cầm hộp bánh trứng bước vào thì đã bị sốc khi thấy Lục Tư Thần đang nhìn vào máy tính.
"Anh..."
Cô mở to miệng.
Lục Tư Thần nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh: "Lại đây ngồi ăn."
Ắy, anh không phát hiện ra sao?
Cố Manh Manh thầm thấy may mắn.
Cô vừa cẩn thận quan sát phản ứng của người đàn ông, vừa ngòi xuống chiếc ghế sofa đơn ở phía bẽn kia.
"Lục Tư Thần?"
Cô gọi.
Lục Tư Thần rời mắt khỏi màn hình máy tính nhìn cô: "Hả?"
Cố Manh Manh cười tươi, lắc đầu: "Không có gì, chỉ muốn gọi anh thôi, he he!"
Ăn đi.
Lục Tư Thần nói.
Cố Manh Manh mở hộp ra, sau khi nhìn thấy chiếc bánh trứng vàng rượm bên trong, tâm trạng rất vui.
"Là vị gì vậy?"
Cô vừa hỏi, vừa lấy một chiếc bánh trứng ra.
Sau đó, không đợi câu trả lời của Lục Tư Thần, cô đã mở miệng cắn một miếng.
Cô nhét đầy miệng, nói không rõ ràng: "Uh, ngon quá..."
Lục Tư Thần nhìn cô nói: "Lúc ăn thì đừng nói chuyện, từ từ ăn, không có ai giành với em cả.”
"ừm ừm!"
Cố Manh Manh gật đầu.
Thế là, cô đã ăn một mạch ba cái bánh trứng.
Lục Tư Thần thấy vậy không khỏi thở
dài: "Thường ngày ăn cơm tối, sao em không ăn như thế này?"
"Hì hì..."
Cố Manh Manh cười ngượng ngùng.
Lục Tư Thần nói tiếp: "Ăn no chưa?"
ừm ừm!
Cố Manh Manh gật đầu.
Lục Tư Thần nhìn cô: "Có muốn ăn thêm không?"
Không ăn nữa...
cố Manh