Hình ảnh được chụp lại.
Có Manh Manh thu tay lại, cúi đầu nhìn xuống bức ảnh.
Lúc này, chỉ nghe thấy giọng người đàn ông vang lên bên tai: “Nhớ gửi cho anh”.
“Hả?”
Cố Manh Manh nhìn anh.
Lục Tư Thần nói: “Nhớ gửi cho anh tắm ảnh này.”
Cố Manh Manh phồng má, nói nhỏ: “Anh lây ảnh làm gì?”
Dừng lại một lúc, cô lại đột nhiên nói: “À, em biết rồi.
Anh muốn dùng làm ảnh nền màn hình phải không?”
Lục Tư Thần “Đúng không?”
Cố Manh Manh nhìn anh đầy mong đợi.
Nào ngờ, Lục Tư Thần hỏi ngược lại: “Em thì sao?”
Cố Manh Manh chau mày, không vui: “Là em hỏi anh trước…”
Lục Tư Thần chỉ nhìn cô.
Cố Manh Manh mở điện thoại lên, chỉ vào hình thú cưng dễ thương trên đó và nói: “Anh xem đi, hình nền của em luôn là cún con.
Anh biết mà, em thích động vật nhỏ mài!”
“Vậy nên?”
Lục Tư Thần nhướng mày.
Cố Manh Manh tiếp tục: “Nhưng anh không có hình nền.
Cái đó của anh là hình tự động.
Không đẹp chút nào.”
Lục Tư Thần gật đầu: “Đừng nói lung tung nữa, nhớ gửi ảnh.”
“Oh…”
Có Manh Manh gật đầu.
Cuối cùng, cô lại bật dậy khỏi vòng tay của người đàn ông, nói: “Đúng rôi.
Em còn chưa quay clip nữa.
Em quay một đoạn rồi đang lên mạng.”
Nói xong, cô lại quay lại cửa sổ sát đất.
Lục Tư Thần cúi đầu, cười rồi tiếp tục đọc mail.
Một lúc sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Đến đây, đến đây…”
Cố Manh Manh giống như một chú ong nhỏ, không mệt mỏi mà luôn chạy xung quanh.
Lúc này,