Lục Tư Thần bát lực.
“Đến đây!”
Anh giơ tay lên.
Thấy vậy, Cố Manh Manh nhanh chóng bước đến, đưa bàn tay nhỏ của mình qua.
Lục Tư Thần dễ dàng kéo cô vào lòng.
Đầu tiên là cúi đầu hôn lên đôi môi như cánh hoa của cô, sau đó hôn lên trán cô.
“Có cảm thấy đỡ hơn chút nào không?”
Anh thấp giọng hỏi.
Có Manh Manh gật đầu: “Ừm, tốt hơn nhiều rồi…”
Lục Tư Thần rất hài lòng.
“Bây giờ là mấy giờ?”
Cố Manh Manh đột ngột hỏi.
Có điều, cô không đợi câu trả lời của anh mà vươn cổ xem giờ trên máy tính của anh.
“Ôi, đã gần hai giờ rưỡi rồi…”
Cô kinh ngạc.
Lục Tư Thần nở nụ cười: “Ừm, em đi ngủ tiếp đi!”
Có Manh Manh bĩu môi, không nghe lời.
Lục Tư Thần nhìn cô: “Làm sao vậy, cái miệng nhỏ nhô cao như vậy…” Nói xong, anh cúi người hôn lên khuôn miệng mềm mại của cô.
Cố Manh Manh nắm lấy bàn tay to của anh và nói: “Lục Tư Thần, anh còn bao nhiêu việc nữa?”
Lục Tư Thần trả lời: “Chỉ còn lại một chút cuối cùng thôi.”
Có Manh Manh cắn môi: “Vậy thì em thức cùng anh.”
“Hửm?”
Lục Tư Thần nhíu mày.
Có Manh Manh tiếp tục: “Lát nữa chúng ta cùng đi ngủ…”
Trái tim của Lục Tư Thần lập tức mềm ra.
Ánh mắt anh dịu dàng, tiếc thương mà vuốt ve má cô.
“Đáng ghét…”
Cố Manh Manh nũng nịu.
Lục Tư Thần đột nhiên bế ngang cô.
“Áp”
Cố Manh Manh khẽ kêu lên, vô thức vươn tay ôm cổ anh.
Lục Tư